Edit + Beta: Toả Toả
【Phó Thành, ngày mai cậu sẽ mang theo cái gì?】
Tưởng Du ngồi trên sàn nhà trong phòng, trước mặt là vài bộ quần áo cùng một cái cặp sách, cảm thấy buồn chán liền cầm điện thoại gửi WeChat cho Phó Thành.
Đợi gần nửa giờ, anh đã xem hết một vòng tin tức của bạn bè cũng không đợi được bên kia hồi âm.
Anh hơi thất vọng ném điện thoại, sắp xếp ngay ngắn quần áo đã chuẩn bị bỏ vào cặp sách.
“Tưởng Du, có muốn mang theo thuốc để phòng thân không con?” Uông Quế Nguyệt ôm thuốc đã chuẩn bị từ trước đi vào, ngồi xổm bên người con trai, đem từng vỉ thuốc đặt xuống đất.
“Dù sao cũng là ở chỗ khác, mẹ chỉ sợ con không quen với thời tiết, mang theo mấy viên Bảo tể hoàn* thì tốt hơn, còn có thuốc trị tiêu chảy và cảm cúm nữa….”
(*) Bảo tể hoàn là loại thuốc trị Đau bụng, tiêu chảy, buồn nôn, khó chịu đường tiêu hóa, khó tiêu, say tàu xe, cảm lạnh, sốt và đau đầu.
Nó là một loại thuốc không cần kê đơn.
Một lọ thuốc được lấy ra, cặp sách đều bị nhồi nhét đến mức không thể nhét thêm được thứ gì nữa.
Anh chỉ là đi sang tỉnh khác thi đấu toán học, ba ngày là về nhà, nên cũng không cần mang theo nhiều như vậy.
“Mẹ, con không thể mang theo nhiều thứ như vậy nữa đâu.” Anh thở dài, lấy ra mấy thứ thuốc không cần thiết.
Chỉ còn lại Bảo tể hoàn với thuốc cảm.
“Lỡ như con bị bệnh thì phải làm sao đây?” Uông Quế Nguyệt lo lắng nhìn con trai, bà biết Tưởng Du là người tự lập, nhưng có ba mẹ nào là không lo lắng khi con mình ra ngoài.
Tưởng tượng đến việc anh không quen với thời tiết rồi đổ bệnh, trong lòng bà lo lắng cực kỳ.
Tưởng Du bất đắc dĩ cười, ôm Uông Quế Nguyệt ngồi ở bên cạnh: “Ba ngày sau con sẽ về, mẹ đừng lo.”
“Con phải cẩn thận đấy.”
“Vâng ạ!”
Uông Quế Nguyệt ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Tưởng Du.
Anh nhìn cái cặp sách căng phồng, đỡ trán cười khẽ, đúng là tràn đầy yêu thương mà.
Tinh!
Tiếng điện thoại vang lên.
Anh giật mình đưa tay ra lấy, phát hiện là tin nhắn WeChat vội vàng mở ra.
【Quần áo.】
Câu trả lời của Phó Thành vẫn đơn giản như mọi khi, không có bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào.
Đầu Tưởng Du tựa vào tường, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Ngay từ đầu anh đã tò mò không biết tại sao ảnh đại diện của Phó thành lại là ảnh có sẵn.
Ngay cả ID WeChat cũng là một chuỗi các chữ cái và số được tạo ngẫu nhiên.
Trong vòng bạn bè không có gì về hắn, chỉ có những tin nhắn do giáo viên ép buộc hắn trả lời.
Đơn giản và nhàm chán.
Nếu không biết đối phương, anh còn tưởng rằng đó là cụ ông cao tuổi vừa mới biết sử dụng điện thoại, vẫn còn đang ở giai đoạn nghiên cứu.
Anh nhấp vào gói biểu tượng cảm xúc, chọn một GIF phù hợp với tình cảnh tại thời điểm này.
Nhìn một lượt cũng không thấy cái thích hợp.
Anh thở dài, trực tiếp ném điện thoại xuống đất, lại bắt đầu thu thập hành lý.
Nhưng ngay khi anh vừa cầm lấy quần áo, tiếng điện thoại lại vang lên.
Tưởng Du nhìn liếc qua, là tin nhắn WeChat.
Giờ này tìm anh nói chuyện phiếm chắc chỉ có thể là Tịch Lâm, đơn giản chính là nhờ anh mang về cho cậu ta một chai rượu đế.
Sáng nay vẫn luôn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, chỗ thi toán chính là nơi chuyên sản xuất rượu đế, uống lâu sẽ có vị ngọt nên kêu anh mang về một chai.
Cho dù có thể mang rượu lên tàu sắt, anh cũng không mang.
Một học sinh cấp 3 đi mua rượu, thanh danh sẽ không tốt.
“Con trai lớn, đi tắm đi con.” Uông Quế Nguyệt đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói.
“Dạ!”
Tưởng Du trực tiếp bỏ qua tin nhắn WeChat, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cho đến lúc đi ngủ anh mới có thời gian mở điện thoại, một tin nhắn WeChat đã biến thành hai tin nhắn.
Dựa theo thói quen của Tịch Lâm, nếu không để ý tới cậu thì biểu tượng cảm xúc sẽ là bùng nổ.
Mở WeChat ra, hai tin nhắn chưa đọc đỏ rực, đều là Phó Thành gửi!
Hơn nữa một cái là 3 giờ trước, một cái là 1 giờ trước.
Phó Thành: 【Cậu đâu rồi?】
Phó Thành: 【Ngủ.】
Tưởng Du hối hận vỗ vỗ trán, anh đáng lẽ phải mở ra sớm hơn.
Trong khoảng thời gian này, anh thậm chí đã nhấc điện thoại vô số lần, nhưng mà không có nhấp vào WeChat.
Huống hồ anh chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Thành sẽ tìm chủ đề……
Anh vội vàng mở gói cảm xúc, gửi một cái biểu tượng cảm xúc là một chú chim cánh cụt nhỏ đang quỳ gối trên bàn giặt xin lỗi, sau lưng còn có một cây cành lá.
【Phó Thành ~】
Tin nhắn được gửi đi, anh hồi hộp chờ hồi âm.
Liếc nhìn thời gian, đã 11 giờ, phỏng chừng người bên kia đã đi ngủ từ lâu rồi.
Anh chán nản buông tay xuống, chiếc điện thoại rơi xuống nệm.
Đều tại Tịch Lâm!
Tinh!
Màn hình điện thoại sáng lên, một thông báo WeChat hiện lên.
Tưởng Du kích động cầm lấy điện thoại, mở WeChat.
【Ừm.】
Thế mà Phó Thành vẫn chưa ngủ!
Tưởng Du hưng phấn vỗ mạnh lên nệm, sắp xếp lại gối nằm cho mình thoải mái chút.
【Ngày mai mấy giờ cậu lên xe buýt?】
Phó Thành: 【Bảy giờ rưỡi.】
Tưởng Du: 【Được, ngày mai gặp lại.】
- --
“Mẹ, con đi đây.” Tưởng Du miệng ngậm bánh mì vội vàng chạy ra.
Tối hôm qua không hiểu sao lại vô cùng phấn khởi, khiến anh thức đến tận 1 giờ mới ngủ được.
Buổi sáng đồng hồ báo thức cũng không đánh thức được anh, cuối cùng anh vẫn là được mẹ đánh thức.
“Cẩn thận đấy con!” Uông Quế Nguyệt lo lắng nhìn anh, đưa tay giúp anh cầm cặp sách.
“Dạ dạ, con đi đây.”
Tưởng Du hai ba ngụm đã ăn xong bánh mì, mang giày rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Anh xuống cầu thang chạy thẳng đến trạm xe buýt.
Gió lạnh thổi tung cả tóc mái, đồng phục trắng tinh bị gió thổi phất phơ, thấp thoáng lộ ra cơ bụng.
Vì chiếc cặp sách nặng nề ảnh hưởng đến khả năng nên việc chạy bộ với anh cũng hết sức khó khăn.
Mới vừa rẽ vào khúc cua, chiếc xe buýt mà anh thường đi đã lướt qua trước mặt anh, lái đến trạm xe.
Con đường bình thường luôn bị ùn tắc thế mà bây giờ lại vô cùng thông thoáng, xe buýt nhàn nhã đi qua.
Tưởng Du chống tường thở hổn hển, cắn răng chạy đến trạm xe.
Cặp sách sau lưng nặng trịch, bởi vì bị lắc lư mà khiến vai anh phải ăn đau.
Nhưng anh vẫn không dừng lại, chịu đựng cơn đau, chạy đến chỗ xe buýt.
May mắn là tài xế xe di chuyển chậm lại cho anh tranh thủ thời gian.
“Hộc hộc hộc.” Tưởng Du thở không ra hơi bước lên xe.
Liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy Phó Thành ở ghế sau đang đọc sách.
Anh chống đỡ thân thể mệt mỏi đi về phía đối phương, ngồi sụp xuống chỗ.
Phó Thành bên cạnh nâng mắt khỏi sách liếc nhìn Tưởng Du, ngón tay khẽ run.
“Tôi suýt chút nữa không đuổi kịp chuyến xe buýt này.” Tưởng Du đầu đầy mồ hôi nói, cởi cặp sách nặng nề ra, xoa xoa bả vai đau nhói.
Phó Thành đóng sách lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra cậu cũng không cần gấp như vậy.”
“Hả?” Tưởng Du khó hiểu nhìn sườn mặt của hắn, chiếc kính gọng vàng đặt trên mũi, từ tròng kính có thể mơ hồ chiếu ra ánh sánh, che đi vẻ mặt của hắn.
“Tôi chính là vì muốn đi cùng một chuyến xe buýt với cậu nên mới liều mạng như vậy.”
Cả người Phó Thành run lên, ngón tay nắm chặt quyển sách.
“Ừm…..”
Tưởng Du bĩu môi dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Lúc anh dời mắt đi, khoé miệng Phó Thành nhếch lên một độ cung, sóng cuộn trong mắt bị mắt kính che đi.
Một lúc sau, hắn thu hồi tất cả cảm xúc, dựa người vào ghế, mở sách an tĩnh đọc.
Cánh tay khẽ di chuyển sang bên cạnh, sau khi chạm vào vai Tưởng Du thì ngưng lại.
Tưởng Du không để ý đến động tác nhỏ này, anh mệt mỏi ngáp một cái.
“Khụ khụ khụ.” Phó Thành rút khăn giấy ra che miệng ho khan vài tiếng.
Tưởng Du vội vàng nhìn sang hắn, lúc này anh mới phát hiện môi của hắn đỏ bừng, sắc mặt lại tái nhợt.
Anh đưa tay định vỗ nhẹ lưng cho hắn, nhưng mới vừa đụng vào, Phó Thành đã kinh ngạc nhìn mình.
“Tôi muốn khiến cậu đỡ ho hơn.”
Phó Thành quay đầu lại tiếp tục dùng khăn giấy che miệng ho.
“Cậu bị sao vậy?” Tưởng Du lo lắng hỏi.
“Không sao hết….” Phó Thành cuối cùng cũng ngừng ho nhưng lông mày vẫn cau lại.
Tưởng Du thừa dịp đối phương không chú ý, chạm vào mặt hắn, cảm thấy nóng hôi hổi.
“Cậu bị cảm sao?!”.