Edit + Beta: Toả Toả
Phó Thành khiếp sợ nhìn Tưởng Du, cái tay kia vẫn không ngừng vuốt ve khuôn mặt của hắn.
Độ nóng bàn tay so với trên mặt còn nóng hơn, vành tai hắn dần dần đỏ bừng.
“Sao còn nóng hơn lúc nãy nữa rồi.” Tưởng Du sốt ruột nói, lòng bàn tay và mu bàn tay liên tục nóng lên.
“Không sao cả.” Phó Thành giơ tay bắt lấy tay của đối phương, chậm rãi kéo ra, nhìn lòng bàn tay dưới mắt ngẩng ngơ.
Tưởng Du nhíu mày, đem cặp sách đặt trên đầu gối, lục tìm đồ trong đó.
Cuối cùng tìm thấy thuốc và miếng dán hạ sốt trong góc cặp mà mẹ mua hôm qua.
“Cậu ăn sáng chưa?” Anh hỏi.
Phó Thành ngẩng đầu nhìn Tưởng Du rồi lắc đầu: “Không có khẩu vị.”
“Chậc!” Tưởng Du trừng mắt trách móc đối phương, lấy ra một viên thuốc cảm, ném phần còn lại vào trong cặp sách.
Anh xé miếng dán hạ sốt, nhìn Phó Thành một cái, trực tiếp nắm lấy cằm của đối phương, dán miếng dán hạ sốt lên trán.
Một cảm giác lành lạnh từ trán lan tỏa.
Phó Thành cau mày, ngoại trừ cảm giác lạnh buốt còn có nhiệt độ của người kia từ cằm truyền đến.
“Lát nữa chúng ta đi mua gì ăn đi, bụng đói không được uống thuốc, có biết không?” Tưởng Du nghiêm nghị nói.
“Ừm…..” Phó Thành gật gật đầu, dựa đầu vào ghế ngồi.
Thật ra tối hôm qua cơ thể hắn đã có chút khó chịu, vừa ho vừa thấy lạnh cả người.
Từ nhỏ khi cơ thể cảm thấy khó chịu đều là hắn tự mình đi mua thuốc hay khám bệnh.
Hôm qua sau khi uống thuốc, đang chuẩn bị đi ngủ thì tiếng điện thoại vang lên.
Là tin nhắn WeChat của hắn, đối phương hỏi hắn sẽ mang theo cái gì.
Vốn dĩ không định trả lời, nhưng mà khi hắn nhắm mắt lại đầu óc liền hiện lên.
Hắn không thể không trả lời.
Đang yên lặng nhìn màn hình, chợt hiện ra đối phương đang soạn tin, trong lòng hắn hiện lên chút chờ mong.
Nhưng mà chờ rồi lại chờ, đối phương đang soạn tin lại biến mất, WeChat lại trở nên yên tĩnh.
WeChat của hắn lúc đầu cũng là yên tĩnh như vậy…..
Cuối cùng hắn nhịn không được thế mà lại nhắn hỏi đối phương đâu rồi, tin nhắn được gửi đi, mắt hắn vẫn luôn nhìn vào màn hình nhưng cuối cùng lại giống như chìm vào đáy biển.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Câu “ngủ” kia không biết là tự nói với mình hay là nói với anh.
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng hắn nhắm mắt lại như thế nào cũng không ngủ được.
Những tưởng là sẽ bị mất ngủ, nhưng khi nhận được biểu tượng cảm xúc của anh, tâm trạng buồn bực đều được quét sạch.
“Phó Thành?” Bên tai hắn truyền đến tiếng kêu to.
Phó Thành từ từ mở mắt ra, thấy Tưởng Du đang tới gần, hắn giữa nguyên tư thế, lông mi nhịn không được run rẩy.
“Chúng ta xuống xe thôi.” Tưởng Du cười nói.
“Được.” Phó Thành khôi phục lại giọng điệu bình thường, đeo cặp sách lên rồi đi theo sau Tưởng Du.
Miếng dán hạ sốt trên trán lạnh lẽo, hắn dùng ngón tay chạm một chút lại bị Tưởng Du phát hiện.
“Không được lấy ra!” Tưởng Du cảnh cáo nói: “Phát sốt rất dễ gây nóng hỏng đầu, ngày mai chúng ta phải tham gia thi toán rồi, phải mau chóng hạ sốt!”
Phó Thành hạ cánh tay xuống, hai mắt lẳng lặng nhìn chăm chú đối phương: “Đó là một cuộc thi đấu cá nhân, nếu như tôi bị bệnh như cậu nói, cậu không phải sẽ giành được hạng nhất sao?”
“Cắt! Làm sao cậu biết tôi không thể đánh bại cậu? Hơn nữa, tôi càng thích quang minh chính đại thi đấu.” Tưởng Du tràn đầy tự tin nói.
Phó Thành cúi đầu, khoé miệng nhếch lên: “Được, đều nghe cậu.”
Nhà trường rất coi trọng cuộc thi toán này, cố tình bao một chiếc xe buýt làm phương tiện di chuyển.
Có thể cho học sinh không gian để nghỉ ngơi và tránh đông người chen chúc trên tàu sắt.
Nhiều học sinh tham gia cuộc thi đứng gần xe buýt đang cầm bài thi trên tay để ôn tập.
Nhâm Phi Chu đến đây với tư cách là người phụ trách, cầm danh sách điểm danh từng người một.
“Phó Thành, sao đột nhiên em lại phát sốt thế?” Nhâm Phi Chu lo lắng hỏi.
Phó Thành và Tưởng Du là hai “hắc mã” được trường cử đến, mà người trước mắt này thành tích còn tốt hơn nữa, hy vọng của toàn trường đều đặt hết lên người hắn, hy vọng sẽ giành được quán quân, nhưng không ngờ hắn lại bị bệnh.
“Bị nhiễm lạnh.” Phó Thành mặt không đổi sắc nói.
“Em không sao chứ, còn có thể tiếp tục thi đấu không?” Khi Nhâm Phi Chu vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, Phó Thành cau mày lùi lại, tay thầy cứng đờ giữa không trung.
“Không sao hết.” Phó Thành lạnh lùng nói.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Nhâm Phi Chu xấu hổ thu tay lại, tiếp tục điểm danh.
Phó Thành lên xe buýt, quét mắt nhìn lướt qua, ngồi vào vị trí phía trước.
Hắn lấy tay nâng má, yên lặng chờ đợi.
Nhiều bạn học cũng lên xe, lần lượt chiếm các vị trí cho mình.
Đến khi Tưởng Du lên xe, chỉ còn lại chỗ ngồi ở phía sau, anh nhìn thoáng qua, trực tiếp ngồi bên cạnh Phó Thành.
“Ha ha, không ngờ cậu có thể chiếm được ghế trước.
Đi ra tỉnh khác xa như vậy nếu ngồi ở phía sau tôi nhất định sẽ say xe.” Tưởng Du cười nói.
Phó Thành lúc này mới nhắm mắt dựa lưng vào ghế ngủ, vừa mới bị ép ăn cháo với uống thuốc cảm, cơn buồn ngủ lập tức tấn công hắn.
Khi xe buýt khởi động, Phó Thành đã ngủ say.
Hắn dựa vào ghế ngồi, tóc tuỳ ý xoã trên trán, che đi miếng dán hạ sốt.
Thỉnh thoảng vẫn ho khan, nhưng luôn có một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Sau khi xe chạy được 1 tiếng thì hầu như tất cả mọi người trên xe đều chìm vào giấc ngủ.
Xe buýt vốn dĩ đang chạy êm đột ngột phanh gấp, tất cả mọi người đều lao về phía trước.
Phó Thành cũng không ngoại lệ, quán tính khiến hắn bổ nhào về phía trước, ngay khi mặt hắn sắp đập vào ghế trước, một bàn tay đã kéo hắn lại.
“Không sao chứ cậu?” Tưởng Du tới gần, lo lắng nói.
Phó Thành lắc đầu, liếc nhìn xung quanh, phát hiện không ít người đang che mặt kêu đau.
“Cậu không ngủ?” Mới vừa mở miệng, giọng đã khàn khàn.
“Không có, lại đây đo nhiệt độ đi.” Tưởng Du ôn nhu cười, đưa ra một cặp nhiệt độ: “Đây là do giáo viên y tế cho.”
“Đó là lý do cậu lên xe muộn như vậy?” Giọng Phó Thành hơi run hỏi.
“Đúng vậy, mau đo nhiệt độ đi, lúc nãy tôi sờ mặt cậu vẫn còn thấy nóng, chắc là vẫn chưa hạ sốt.” Tưởng Du lo lắng nói, lấy chai nước khoáng từ trong cặp sách ra, mở nắp đưa cho Phó Thành.
“Uống nhiều nước sẽ mau hết sốt.”
Phó Thành yên lặng lấy cặp nhiệt độ đặt ở dưới cánh tay.
Vươn tay cầm chai nước khoáng, ngón tay chạm vào tay đối phương, đôi mắt dưới lông mi lóe lên một cảm xúc phức tạp.
“Cảm ơn…….”
“Ừa.”
Đến chiều tối bọn họ mới đến nơi.
Xe buýt dừng trước cổng khách sạn, học sinh lần lượt xuống xe, sắc mặt tái nhợt, có học sinh còn cầm túi lớn nôn mửa.
Nhâm Phi Chu cũng không mấy thoải mái, xe buýt chạy chạy dừng dừng, gần như muốn lấy mạng của thầy.
Thầy chịu đựng cơn chóng mặt, đến quầy lễ tân đăng ký rồi cầm chìa khoá phòng quay trở về.
“Hai học sinh ở cùng một phòng, bạn học được tôi đọc tên tiến lên lấy chìa khoá phòng.”
Nhâm Phi Chu mở sổ ghi chép, nhìn lướt qua học sinh trước mặt.
“Lý Tĩnh cùng Dương Tiểu Tiểu.”
“Từ Phi cùng Tang Vũ Phi.”
“……”
“Tưởng Du cùng Quách Tử Minh.”
“Phó Thành cùng Từ Kiến.”
Chìa khoá phòng được phát ra, các học sinh được bố trí ở cùng nhau làm quen lẫn nhau.
“Bạn học Tưởng Du, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Quách Tử Minh thân thiện nói, vươn tay nhìn anh.
“Ha ha, khách sáo khách sáo rồi.” Tưởng Du cười cười, bắt tay với đối phương.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Phó Thành vô cùng chói mắt.
“Bạn học Phó Thành?” Từ Kiến nghiêng đầu thân thiện gọi một tiếng.
Phó Thành quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu: “Có việc?”
“Không, không có…..” Lời tự giới thiệu của Từ Kiến đều quay trở lại trong bụng, nhỏ yếu bất lực đứng ở bên cạnh..