Edit + Beta: Toả Toả
Tháng mười hai, gió se lạnh, hoa mận toả hương.
Những cây mận được trồng vào mùa hè đang nở hoa, hương thơm thoang thoảng bay trong không khí.
Cơn gió lạnh buốt cuồn cuộn nổi lên, thổi vào trong áo cậu học sinh.
Tưởng Du hít hít mũi, bàn tay đỏ bừng cầm chổi quét rác.
Anh vô cùng hoài nghi trời cao đang đối nghịch với mình, cứ đến lượt anh làm trực nhật thì nhiệt độ lại hạ xuống.
Anh khép cổ áo lại, tăng nhanh tốc độ quét.
“Tịch Lâm, hốt rác!”
“Đến đây đến đây.” Tịch Lâm phụ trách việc hốt rác không tình nguyện bước lại.
Nhìn thấy vẻ mặt oán trách của cậu, Tưởng Du dở khóc dở cười: “Mày còn không biết xấu hổ mà bày vẻ mặt oán trách này ra à?”
“Sao lại không được, bạn nữ bên kia đang do dự đem phương thức liên lạc cho tao kìa.” Tịch Lâm nhướng mày, chỉ tay về phía hai cô gái cách đó không xa.
Tưởng Du nhìn theo, là hai bạn nữ tóc dài, mặt bị gió thổi đến đỏ bừng.
“Mày chắc chắn là bọn họ nguyện ý cho mày phương thức liên lạc?”
“Đương nhiên, tao đã thấy cô ấy xoắn xuýt lấy điện thoại ra.” Tịch Lâm đắc ý.
.
— TR Цмtrцуen.
M E —
“Ha ha, tao thấy mắt mày bị mù thì đúng hơn.” Tưởng Du vỗ vỗ vai đối phương, ra hiệu Tịch Lâm nên nhìn lại.
Chỉ thấy mắt hai bạn nữ sáng lên, kích động rút điện thoại ra, hướng về nhà dạy học điên cuồng ấn màn hình, từng ấm ảnh đều được lưu lại trong điện thoại.
“Họ?” Tịch Lâm khó hiểu hỏi.
“Cửa sổ lầu ba.” Tưởng Du thản nhiên nói, cầm đồ hốt rác dọn rác trên mặt đất vào.
Tịch Lâm nheo mắt lại, miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người.
“Lầu ba nhà dạy học, không phải là một em trai nhỏ khoá dưới sao?”
“Đúng đó, chắc là năm nhất, nghe nói mấy ngày trước mới chuyển trường, hơn nữa tao cũng biết cậu ấy.”
Tịch Lâm lấy hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Thằng khoá dưới khốn kiếp nào thế, đàn chị cũng không buông tha!”
“Trần Đình…..”
Vừa dứt lời, các cô gái xung quanh đã điên cuồng la hét.
Một chàng trai mặc một áo lông trắng như tuyết và quần đồng phục rộng thùng thình đã chạy tới, tóc trên trán bay bay, lộ ra cái trán trơn bóng.
Hai mắt như trăng lưỡi liềm, cười rộ lên giống như một đứa em trai hàng xóm.
“Đàn anh Tưởng Du.” Trần Đình thở hổn hển đứng trước mặt Tưởng Du.
“Ừm.” Tưởng Du lễ phép gật đầu, lẳng lặng quét rác vào trong đồ hốt.
Trần Đình ngay lập tức ngồi xổm xuống, cầm lấy đồ hốt rác, giảm bớt khối lượng công việc cho anh.
“Đàn anh, cuối tuần này anh có rảnh không?”
“Có việc?” Tưởng Du duỗi chân trực tiếp đá vào người Tịch Lâm: “Còn không đi làm việc của mình đi.”
“Ờm ——” Tịch Lâm khó chịu nhưng lại không dám nói gì, bĩu môi giật lại đồ hốt rác.
Trần Đình xấu hổ đứng tại chỗ, sau đó chạy đến bên cạnh Tưởng Du, nắm lấy góc áo anh: “Kết quả kiểm tra tuần này của em không khả quan, cho nên có thể nhờ đàn anh chỉ dạy em một chút không.”
“Cậu đang học năm nhất, cố gắng hai năm thành tích sẽ bắt kịp thôi.
Bây giờ điều quan trọng nhất là giáo viên trên lớp đã dạy những điểm kiến thức, cậu chỉ cần học tốt là được, không cần phải ra ngoài mua sách bài tập hay các giáo trình ôn luyện.” Tưởng Du tận tình khuyên bảo nói.
“Vâng, em sẽ nghe lời đàn anh.” Trần Đình cười như nở hoa: “Vậy cuối tuần…..”
“Một mình ở nhà nghiêm túc học tập là được rồi.” Tưởng Du nói.
“Được ạ.” Trần Đình ủ rũ.
Tưởng Du cuối cùng cũng đem chỗ lớp mình phụ trách quét tước sạch sẽ, một tay cầm chổi ném cho Tịch Lâm đang lười biếng.
Anh nói với Trần Đình: “Đi đây.”
“Đúng rồi, hôm qua em có xem dự báo thời tiết, nói hôm nay trời sẽ mưa, đàn anh Tưởng Du có mang theo ô không?” Trần Đình quan tâm nói.
“Có có có.”
Tưởng Du khịt mũi, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đầy nắng.
Hôm nay trời mưa?
Lừa ai vậy.
Cô ngữ văn đứng trên bục giảng, cầm phấn viết lên bảng đen những câu hỏi mà học sinh hay mắc lỗi.
Đột nhiên một tiếng sét đánh xuống, chia đôi bầu trời đen kịt.
Các học sinh lần lượt mở rèm cửa, sau khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài thì thoáng giật mình.
Trước giờ học mặt trời vẫn còn chói chang, nửa tiếng sau đã bị mây đen bao phủ.
Cây cối bên ngoài bị gió thổi xiêu vẹo, nhìn lá cây giống như đang đánh nhau.
Một hạt mưa rơi trên cửa sổ, tiếp theo là vô số hạt khác.
Tiếng lốp bốp vang lên, trong chốc lát bên ngoài mưa to tầm tã.
Mây đen giăng kín bầu trời, mưa to gió lớn, cảnh vật bên ngoài nhất thời bị chặn lại phía sau.
Tưởng Du đang nghiêm túc học tập trong lớp, đưa tay vào hộc bàn, sờ soạng một lúc lâu, không có dấu vết của một chiếc ô nào cả.
Trong đầu hiện lên lần cuối anh cầm ô.
Lần trước Tịch Lâm nói sợ phơi nắng làm đen da nên đã mượn ô của anh che về nhà…..
Anh tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm Tịch Lâm.
Người kia nhận ra tầm mắt, im lặng một hồi, lặng lẽ chắp tay lại, miệng lẩm bẩm niệm.
Tưởng Du nhận ra là cậu đang nhận lỗi, nhụt chí đưa tay ôm đầu.
“Đừng phân tâm, nghiêm túc học đi.” Cô ngữ văn từ từ bình tĩnh lại với trái tim bị doạ đến đập điên cuồng, nghiêm khắc nói với các học sinh.
Vừa mới nói xong, tiếng chuông tan học từ đỉnh đầu vang lên.
“Tan học thôi.”
Tịch Lâm lui lại thành một khối, đi tới chỗ Tưởng Du từng bước nhỏ, thử nói: “Anh Tưởng.”
“Mày mới là anh, mượn ô của tao một tuần cũng không trả lại tao.” Tưởng Du càng nói càng tức, duỗi chân đá thẳng vào người cậu.
“Tao cũng không cố ý quên…..
Huống chi mày cũng không nhắc nhở tao.” Tịch Lâm oan ức nói.
“Ha ha, còn đổ lỗi cho tao nữa.” Tưởng Du đá liên tục, lực nhỏ nhưng rất chính xác, sau vài cú đá, bắp chân của Tịch Lâm đã đỏ bừng.
Tịch Lâm nhanh chóng nghiêng người sang một bên, đúng lúc thấy Nguyên Xuyên đang thu dọn cặp sách.
“Nguyên Xuyên, mày về à?”
Nguyên Xuyên ngước mắt, gật gật đầu.
Hai mắt Tịch Lâm sáng lên: “Vậy là mày có mang ô?”
“Không có.” Nguyên Xuyên nói.
“Vậy sao mày về? Chẳng lẽ mày định chạy về giống như nam chính trong phim truyền hình? Cảm giác rất kinh khủng đấy.” Tịch Lâm ghét bỏ nói.
“Không phải.” Nguyên Xuyên chỉ ra cửa.
Một cô gái mặc áo khoác màu be và quàng một chiếc khăn màu đỏ rượu đứng ở cửa, tay cầm ô, hồi hộp chờ đợi.
Mặt mày Tịch Lâm nhăn lại, nhìn về phía Nguyên Xuyên nói: “Mày bảo Ti Uyển Lệ đến đón mày?”
“Không phải, cái ô đó là của tao.” Nguyên Xuyên nhếch môi: “Anime không có dạy hai người cùng về nhà như thế này sao?”
“Hả?”
Hầu như tất cả bạn học trong lớp đều rời đi, Tịch Lâm chống cằm ngồi trước mặt Tưởng Du.
“Haizz, đi thôi.” Tưởng Du nhìn bên ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước, tự ngẫm.
“Mưa to như thác đổ, nói đi là đi sao?” Vẻ mặt Tịch Lâm không tình nguyện nói.
“Mày có thể không đi, tao muốn đến lớp bên cạnh xem thử, không biết Phó Thành có mang ô theo không?” Tưởng Du cúi đầu, nói đến tên của hắn, khoé miệng cong cong lộ ra ý cười.
“Được rồi, để tao đi với mày, đến lúc đó ba người miễn miễn cưỡng cưỡng chen chung một ô.”
Tịch Lâm vừa nói vừa dọn cặp, đột nhiên một bóng người chạy vụt qua cậu, còn chưa kịp nhìn kỹ đã không thấy bóng dáng, quay đầu lại thì cái bóng của Tưởng Du cũng không còn.
“Thằng trọng sắc khinh bạn!”
Tưởng Du nhanh chóng chạy trốn đến lớp 1, đưa đầu nhìn vào chỗ ngồi quen thuộc, nhưng lại không thấy bóng dáng của người quen thuộc đâu.
Anh tình cờ bắt được một bạn học đang đi về.
“Phó Thành đâu?”
Bạn học nam mờ mịt chớp mắt: “Hôm nay Phó Thành không có đến trường.”
“Cái gì!”.