Editor: Trà XanhThiệu Kình Phong nhanh chóng mặc lại quần áo cho An Tư Tình, bỏ váy xuống, quấn áo gió rồi ôm cô đi ra khỏi phòng học.
Vừa thấy Thiệu Kình Phong đi ra, phụ tá lập tức hướng dẫn anh đi về phía một con đường khác, đồng thời báo cáo tình hình cho anh: “Gã Nhật Bản kia bị chúng ta đánh bất tỉnh, vứt dưới đất, tỉnh lần nào thì đánh lần đó, sau đó các anh em thấy nếu đánh nữa sẽ chết người cho nên ném gã vào WC nữ. Hiện giờ những người Nhật Bản khác đã vào trường tìm gã, chúng ta hãy nhanh chóng đi ra ngoài bằng cửa sau!”
Thiệu Kình Phong nhướng mày, nói một câu: “Làm rất tốt, nói cho các anh em, đưa cảnh sát và phóng viên tới, nói rằng người Nhật Bản đùa giỡn nữ sinh trong trường khiến dư luận phẫn nộ, đã bị đánh một trận, nhân tiện chụp vài tấm hình để gã xuất hiện trên báo!”
Phụ tá nghe vậy thì nhíu mày, biết vị đại thiếu gia này lại nổi tính nóng, còn lo chuyện không đủ lớn.
Thiệu Kình Phong vừa ra khỏi cửa sau, một chiếc xe quân sự lập tức chạy tới, anh ôm An Tư Tình lên xe, trực tiếp yêu cầu cấp dưới lái xe đến bệnh viện tốt nhất tỉnh.
Anh thật sự lo lắng loại thuốc mà người Nhật đưa cho An Tư Tình không rõ nguồn gốc sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cô.
May mắn thay, sau khi bác sĩ kiểm tra, thấy rằng An Tư Tình không có gì đáng lo, mặc dù thuốc kích dục là loại mạnh, nhưng qua đi thì sẽ tốt hơn.
Lúc này Thiệu Kình Phong mới yên tâm, anh sắp xếp cho An Tư Tình ở phòng bệnh sạch sẽ và rộng nhất, canh giữ bên cạnh cô đợi cô tỉnh lại.
Sáng sớm, khi An Tư Tình mờ mịt tỉnh dậy, nhìn thấy Thiệu Kình Phong ngủ gục ở mép giường cô, một bàn tay cô còn bị bàn tay to của anh nắm chặt.
Cô hít một hơi thật sâu, chuyện xảy ra ngày hôm qua hiện lên trong đầu cô như cưỡi ngựa xem hoa.
Cho dù nói thế nào, cô cũng bị Đằng Nguyên Thuần Nhất làm cho khá hoảng sợ, cảm giác sống sót sau tai nạn, rồi sau đó làm bậy bạ ầm ĩ với Thiệu Kình Phong trong phòng học khiến mặt cô nóng bừng khi nghĩ tới điều đó.
An Tư Tình nín thở, nhẹ nhàng rút tay ra.
Cảm giác ấm áp mềm mại trên tay chợt biến mất, Thiệu Kình Phong lập tức tỉnh lại.
Anh ngẩng đầu nhìn An Tư Tình, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng và hưng phấn, không màng vẻ mặt mệt mỏi và kiểu tóc bù xù, anh lập tức đứng dậy hét lớn: “Bác sĩ, y tá, mau tới, cô ấy tỉnh rồi!”
Những ngày kế tiếp, An Tư Tình bị Thiệu Kình Phong nuôi trong bệnh viện giống như nuôi heo.
Mặc dù phản đối nhiều lần, cô đã tung tăng nhảy nhót là hoàn toàn có thể xuất viện, nhưng đều bị Thiệu Kình Phong “đàn áp”.
Sau sự việc này, tâm lý cả hai đã có phần thay đổi.
Thiệu Kình Phong trông coi An Tư Tình càng chặt chẽ, một người sống mà vừa lơ đãng sẽ có thể biến mất, không biết trước được tai nạn nào sẽ xảy ra ngày mai phải không?
Vì vậy phải trân trọng những người trước mặt.
An Tư Tình càng cởi mở hơn đối với Thiệu Kình Phong, có một số việc không cắt đứt được, gỡ thì càng rối hơn, thôi thì cứ đặt đó, để mọi thứ phát triển tự nhiên.
Ngay bây giờ chỉ có thể chờ cơ hội, làm theo thời thế.
Đến tối Thiệu Kình Phong khăng khăng ghế sô pha quá cứng, nhất định chen lên giường chung chăn chung gối với cô, cô chỉ đỏ mặt cắn răng vặn cánh tay anh hai lần, bị anh cười to và ôm vào lòng, cùng nhau lăn vào chăn!
Sau đó cô cảm giác cặp móng vuốt vén áo lên, rờ bộ ngực mềm mại của cô.