Editor: Trà XanhAn Tư Tình vội vàng chạy về Thẩm phủ, thấy Thẩm Cảnh Niên đang ngồi trong phòng khách chơi cờ một mình. Anh nhàn nhạt nhìn cô bước vào, nhẹ nhàng nói một câu: “Cậu tưởng tối nay cháu sẽ không về!”
An Tư Tình cởi áo khoác, ngồi xuống trước mặt anh một cách đàng hoàng, nhẹ nhàng đặt tay trên đầu gối, nói với anh rất thận trọng: “Cậu út, phiền cậu giúp cháu một chuyện được không?”
“Hửm?” Thẩm Cảnh Niên nhướng đôi mày tuấn tú, đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn An Tư Tình đang có chút lo lắng.
“Cậu út, cậu có thể giúp cháu làm một người chồng được không?”
An Tư Tình nhìn cái nhíu mày đột ngột của Thẩm Cảnh Niên, cảm thấy những lời này của mình dường như có ý nghĩa khác, vì thế giải thích thêm: “Cháu sợ có người sẽ đến điều tra danh tính của người chồng quá cố của cháu.”
Thẩm Cảnh Niên không lên tiếng, đưa mắt nhìn lên bàn cờ, sau một lúc lâu, khẽ nói: “Cậu đã biết, cháu đi nghỉ ngơi sớm đi.”
An Tư Tình như được đại xá, cô lập tức đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Thẩm Cảnh Niên, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu út.”
Sau đó cô chạy lên lầu.
Trong mơ, An Tư Tình dường như quay về vùng sông nước Giang Nam nơi cô lớn lên, thật ra tuổi thơ của cô được ăn sung mặc sướng, vô tư vô lo hơn những đứa trẻ của các gia đình bình thường khác.
Duyên phận giữa cô và Thiệu Kình Phong đã được hình thành từ lúc còn rất nhỏ.
Ông nội của An Tư Tình khi còn trẻ đã cứu mạng cho ông nội của Thiệu Kình Phong. Mối quan hệ của hai gia đình rất tốt, nhưng sau đó nhà họ An sa sút, ba mẹ An Tư Tình lại mất sớm, vì thế trước khi ông nội của An Tư Tình qua đời đã giao An Tư Tình cho bà nội của Thiệu Kình Phong chăm sóc.
Năm đó An Tư Tình mới năm tuổi, còn Thiệu Kình Phong đã mười tuổi, anh luôn đi theo người cha đang lên chức từng bước ở tỉnh thành.
Năm Thiệu Kình Phong mười lăm tuổi, anh theo ba mẹ về quê thăm bà nội. Trên đường không biết bị loại sâu bọ gì cắn, sau khi về nhà thì bị sốt cao, các bác sĩ trung y lẫn tây y đều bó tay, thẳng thắn khuyên nhà họ Thiệu lo chuẩn bị tang lễ. Bà nội trong lúc tuyệt vọng đã đi tìm một thuật sĩ nổi tiếng ở thị trấn để coi bói, kết quả người đó nói rằng cần tìm người để xung hỉ, phải tìm một cô gái có ngày giờ sinh khắc với sát khí của Thiệu Kình Phong.
An Tư Tình tình cờ là một sự lựa chọn xuất sắc, vì thế năm cô mười tuổi đã bị bà nội Thiệu khoác lên mũ phượng và khăn choàng, cùng Thiệu Kình Phong đang hôn mê bất tỉnh bước vào phòng tân hôn.
Cô bé An Tư Tình mười tuổi khi đó có cái hiểu cái không, chỉ nhớ rõ sau khi anh trai đang hôn mê ở bên cạnh mình tỉnh lại, cả nhà đã òa khóc vì vui sướng.
Thật ra Thiệu Kình Phong dựa vào khả năng tự lành của bản thân, không liên quan chút nào đến cô, nhưng cô được bà nội Thiệu coi như là ngôi sao may mắn, bà muốn Thiệu Kình Phong chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Nhưng Thiệu Kình Phong không chịu, bỏ chạy về tỉnh thành suốt đêm mà không nói lời nào, còn trực tiếp nộp đơn vào trường quân đội. Trước khi đi còn nghiêm nghị nói rằng, kiếp này nhất định phải tự do yêu đương, kiên quyết không trở thành nạn nhân của sự ép duyên phong kiến.
Anh cũng có tính cạnh tranh, bởi vì thành tích xuất sắc trong trường nên được cử đi nước ngoài du học một năm. Khi anh về nước, nhờ có kinh nghiệm ở nước ngoài, không dựa vào cái bóng của cha cũng có vị trí không thấp trong quân đội.
Ở quê nhà, An Tư Tình cũng chẳng có gì khó khăn hay khổ cực. Bà nội Thiệu coi cô như ruột thịt, cho nên dù là thân phận tiểu thư hay là cháu dâu cũng không có gì khác biệt.
Mãi đến năm cô mười lăm tuổi, các chị em xung quanh rộn ràng lập gia đình, cô mới nhận ra mặc dù cô đã kết hôn nhưng lại giống như một góa phụ.
Cô cũng từng ngỏ lời với bà nội Thiệu muốn kết thúc cuộc hôn nhân trên danh nghĩa với Thiệu Kình Phong, nhưng một người thuộc thế hệ trước như bà nội Thiệu không thể chấp nhận. Vì vậy bà viết thư buộc ba của Thiệu Kình Phong nhanh chóng đưa Thiệu Kình Phong về quê để viên phòng với An Tư Tình.
Ba của Thiệu Kình Phong là một người con hiếu thảo, hơn nữa nhà họ Thiệu vốn nợ nhà họ An một phần ân tình, năm xưa ông chưa đền đáp được, con của ông bây giờ đền đáp cũng không có gì khác biệt.
Hơn nữa An Tư Tình được mẹ ông nuôi nấng từ nhỏ, coi như hiểu tận gốc rễ, tính tình đoan trang và hiểu chuyện, ông rất hài lòng với người con dâu An Tư Tình này, vì thế vội vàng viết thư bảo Thiệu Kình Phong nhanh chóng về nhà với An Tư Tình, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng là nối dõi tông đường càng sớm càng tốt.
Kết quả là con người có tính nổi loạn như Thiệu Kình Phong thu dọn hành lý và chạy đến một nơi xa hơn.
Lúc này An Tư Tình đã mười sáu tuổi, rất tò mò về thế giới bên ngoài, cô không muốn ngồi chờ chết, nếu núi không đến chỗ cô, thì cô sẽ lên núi!
Vì vậy cô chủ động đề nghị với bà nội Thiệu là cô sẽ đi tìm Thiệu Kình Phong! Bà nội Thiệu vốn rất yêu thương An Tư Tình, lại cảm thấy An Tư Tình là vợ của Thiệu Kình Phong, đi tìm Thiệu Kình Phong thì không có gì sai, vì thế cho cô một đống tiền, nhìn cô dẫn theo một người sai vặt và một người hầu lên đường.
Tuy An Tư Tình đến một thành phố nhỏ tên là Thái Xương nơi Thiệu Kình Phong đang ở, nhưng cô không thật sự đi tìm anh, mà đi tìm một người bà con của cô.
Cái gọi là, một chiếc thuyền hỏng vẫn còn có 3000 cây đinh, Thẩm Cảnh Niên chính là người cậu họ xa tít mù khơi của cô.
Ngay từ đầu An Tư Tình không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhiều bạn thì có nhiều con đường. Nào ngờ cô và Thẩm Cảnh Niên rất hợp nhau, anh không chỉ cưu mang cô, còn dạy cô cách làm ăn buôn bán. Cô vui đến độ quên cả trời đất, thật sự quên bén Thiệu Kình Phong.
Anh chàng sai vặt và cô người hầu vẫn làm tròn sứ mệnh, cả ngày giúp cô thu thập thông tin về Thiệu Kình Phong, còn giúp cô viết thư gửi về quê.
Trong mắt bà nội Thiệu ở nơi quê nhà xa xôi, An Tư Tình dần dần được miêu tả thành một nhân vật đau khổ vì tình, âm thầm chờ đợi bên cạnh Thiệu Kình Phong nhưng bị anh hoàn toàn phớt lờ.
Bà nội Thiệu vừa đau lòng vừa miễn cưỡng, nhưng bà cảm thấy một ngày nào đó, thằng ngốc Thiệu Kình Phong sẽ nhìn thấy mặt tốt của An Tư Tình.