Trong khi ngày đầu đi học của An Hạ không mấy suôn sẻ, Điếu Trạch Nghiễn lại chẳng hề quan tâm đến đúng như ý của anh đã báo trước, sự tồn tại của An Hạ chỉ là không khí, không liên quan đến anh dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa.
Cô bạn gái hờ Lý Yên Tử xinh đẹp nổi tiếng của Điếu Trạch Nghiễn đi đến kéo ghế cạnh anh ngồi xuống, từng cử chỉ đến giọng nói đều dịu dàng, mang theo sự ngọt ngào đến khó cưỡng lại.
"Trạch Nghiễn, chúng ta có nên giúp đỡ An Hạ không? Hay là kết bạn với cô ấy?"
Điếu Trạch Nghiễn rời mắt khỏi điện thoại chuyển qua Lý Yên Tử, thái độ trở nên cáu gắt: "Tôi không muốn dính líu đến cô ta"
"Vậy à, mình xin lỗi, mình không biết, nếu cậu không thích mình sẽ không nhắc đến nữa" Lý Yên Tử bày ra bộ mặt hối lỗi, trong lòng vui phơi phới, thật ra Lý Yên Tử đã sớm đoán Điếu Trạch Nghiễn không bao giờ làm bạn với loại người như An Hạ, cô ta chỉ là nhân cơ hội vừa kiểm tra ý Điếu Trạch Nghiễn, vừa thể hiện sự nhân từ giả tạo cho anh nhìn thấy.
Ngày đầu tiên ở trường trôi qua, An Hạ bình an trở về nhà, mẹ Điếu Trạch Nghiễn đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy cô liền vội vã hỏi han, An Hạ cũng chỉ mỉm cười nói mọi chuyện rất tốt để mẹ Điếu Trạch Nghiễn không phải lo lắng.
Tâm trạng của Điếu Trạch Nghiễn chẳng mấy tốt đẹp, ăn cơm xong liền ôm bóng ra sân bóng rổ gần nhà chơi, không chút nể mặt tỏ rõ thái độ chán ghét với An Hạ.
Ngày thứ hai đến trường, vì đã biết đoạn đường đến trường nên An Hạ chủ động dậy sớm đi bộ ra trạm chờ đón xe buýt đi đến trường, nếu tiếp tục đi cùng xe với Điếu Trạch Nghiễn, không những phải khiến anh khó chịu mà nhỡ như bị học sinh trong trường phát hiện, chắc chắn cô sẽ gặp nhiều phiền phức hơn.
Ngay khi bước chân vào cửa lớp, An Hạ bị ném bột vào người, từ đầu đến chân cô đều dính màu. Trong sự hoảng loạn, An Hạ chỉ nhìn thấy đám người ngồi cười hả hê không ngừng chỉ trỏ vào cô. Phía cuối lớp, Điếu Trạch Nghiễn cũng không hề liếc nhìn cô lấy một cái, anh chỉ chú tâm chơi game trên điện thoại.
An Hạ không hiểu vì sao lại hy vọng sự giúp đỡ của Điếu Trạch Nghiễn, trong khi cô biết rõ sự tồn tại của cô trong mắt anh là phiền phức. Cô ngốc nghếch mong một người ghét cô cứu cô khỏi những người khác cũng ghét cô không kém.
Uất ức, tủi thân, nước mắt đã dâng lên nhòe cả mắt, An Hạ vẫn cố gắng nuốt ngược vào trong.
Ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn vô tình bắt gặp gương mặt đau khổ của An Hạ, đôi mắt cô luôn mang theo một nỗi buồn khó diễn tả thành lời, An Hạ là cô gái đầu tiên xuất hiện trước mắt anh với bộ dạng thảm thương chân thật nhất anh từng thấy.
An Hạ quay đi vào nhà vệ sinh, mặt và tay có thể rửa sạch, tóc và quần áo không thể phủi sạch hết được, cô đành mang bộ dạng lấm lem ấy trở lại lớp.
Những ánh mắt kỳ thị chĩa thẳng vào An Hạ, miệng chê bai, An Hạ nhịn nhục, tự nhủ mọi chuyện sẽ nhanh qua, cô phải vì bà mà sống thật mạnh mẽ vượt qua.
Tâm trạng cực kỳ bất ổn, An Hạ bỏ cả cơm trưa tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, lấy hình của cô và bà ngày xưa ra xem. Chính ngay lúc này, nước mắt cô tuôn ra không ngừng, trong lòng vô cùng chua xót, cô nhớ bà, nhớ quãng thời gian bình yên đẹp đẽ ở quê.
Sau ngày dài ở trường, An Hạ trở về nhà, nhìn thấy bộ dạng của cô, mẹ Điếu Trạch Nghiễn không khỏi lo lắng xoay người cô kiểm tra.
"An Hạ, chuyện gì xảy ra với con vậy? Có phải con bị ức hiếp không?"
"Không phải đâu dì" An Hạ cố gượng cười, tìm một lý do để bịa ra: "Hôm nay lớp con tổ chức tiệc chào đón nên..."
"Nhưng lúc nãy dì thấy quần áo Trạch Nghiễn sạch sẽ lắm mà" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn vẫn không khỏi hoang mang, nghi ngờ hỏi.
"Cậu ấy... không tham gia"
"Vậy à" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, Điếu Trạch Nghiễn không thích An Hạ, không cùng mọi người chào đón cũng là lẽ đương nhiên: "Con không sao thì được rồi, nếu có chuyện gì thì phải nói cho dì biết nhé!?"
An Hạ cứng nhắc gật đầu.
"Quần áo con mang bỏ đi, dì sẽ mua bộ khác cho con"
"Không cần đâu ạ, con giặt sạch là có thể mặc lại" An Hạ vội từ chối, cô không muốn mẹ Điếu Trạch Nghiễn lãng phí tiền vì cô.
"Bột màu này giặt không ra đâu" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra sức khuyên can.
"Không sao đâu ạ, con về xin phép phòng trước đây ạ" An Hạ nói rồi vội vã chạy lên lầu.
Lên tầng trên, An Hạ vừa đến phòng mình thì Điếu Trạch Nghiễn chuẩn bị xuống lầu.
Ngay khi An Hạ định mở cửa phòng, Điếu Trạch Nghiễn chợt lên tiếng: "Mẹ tôi đã cho cậu nhiều như vậy, đừng để bà ấy phải lo lắng"
Nói xong Điếu Trạch Nghiễn ung dung đi xuống nhà, An Hạ khẽ thở dài nặng nề trong lòng, vào phòng tắm rửa, giặt quần áo thật kỹ, vò đến đau rát những ngón tay. Cô không muốn phải mắc nợ nhiều hơn, Điếu Trạch Nghiễn nói đúng, mẹ anh đã cho cô quá nhiều thứ, cô không thể để bà phải tiếp tục bận tâm vì những chuyện không đáng.
Có nỗi đau hơn nỗi đau mất người thân yêu quý nhất, An Hạ cũng có thể chịu đựng được, huống chi là những trò quậy phá của những người cùng lớp. Hết năm học này, thêm một năm học nữa, An Hạ đã có thể tốt nghiệp, cô sẽ trả nợ cho gia đình Điếu Trạch Nghiễn rồi trở về quê. Thành phố này không dành cho An Hạ, nơi này vốn không thuộc về cô, nhẫn nhịn một chút hai năm sẽ trôi qua rất nhanh.