Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần nào về nhà Trần Mặc Bạch ở đối diện cũng gọi cô sang ăn cơm nhưng lúc này anh không hề gọi cô. Hơn nữa đã là chín rưỡi tối, chắc chắn anh chàng này đã ăn cơm rồi. Đương lúc Thẩm Khê đang định xuống siêu thị ở đối diện mua sandwich thì cửa nhà đối diện mở ra. Trần Mặc Bạch vẫn mặc chiếc áo len rộng màu cà phê, anh cầm túi rác đứng trước cửa.

“Tôi còn đang nghĩ bao giờ cô mới về.”

“Tôi… đã về.” Thẩm Khê gật gật đầu.

“Tôi có phần cánh gà nhồi cơm cho cô đó.”

“Anh biết làm cánh gà nhồi cơm ư?” Đôi mắt của Thẩm Khê mở to.

“Hôm nay mới học được trên mạng, tôi ăn chỗ không thành công rồi, phần còn lại thì không biết hương vị thế nào.” Trần Mặc Bạch nói với chất giọng bình tĩnh.

Ở trong lòng của Thẩm Khê, những người có thể làm được cánh gà nhồi cơm rất đỉnh nhưng đối với Trần Mặc Bạch thì chẳng khác nào việc nghiên cứu máy pha cà phê pha cà phê thế nào vậy. 

“Tôi muốn ăn!”

“Vậy cô vào chờ tôi một lát, tôi vất rác xong liền đi lên.”

Tối đó Thẩm Khê ngồi trước bàn ăn uống nước trái cây mới ép, ăn cánh gà nhồi cơm, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

“Tiểu Khê, sấy khô tóc đi rồi hãy về.” Trần Mặc Bạch tạm dừng video trận đấu trên tivi, quay đầu nói với Thẩm Khê.

“Được.” Thẩm Khê gật đầu nhưng có vẻ cô không quan tâm đến lời của Trần Mặc Bạch lắm.

Ăn cơm xong, Thẩm Khê rất tự giác đi rửa bát đĩa.

Trần Mặc Bạch gọi cô đến bên cạnh mình, cầm lược và máy sấy sấy tóc cho cô.

“Tôi cứ sấy tóc là hôm sau tóc sẽ xù hết cả lên.” Thẩm Khê than phiền.

“Do cô sấy phần đuôi đó.”

“Nhưng tay tôi không giơ cao được.”

“Lại đây, để tôi sấy tóc cho cô.”

“Được!” Trả lời xong, Thẩm Khê lại thấy có chỗ nào đó là lạ.

Ngón tay của Trần Mặc Bạch luồn vào tóc Thẩm Khê, từ từ vén tóc cô lên rồi đặt tóc cô xuống kẽ ngón tay. Cô nghĩ hồi lâu, nghe thấy tiếng máy sấy thổi bên tai, cảm nhận đầu ngón tay của Trần Mặc Bạch ấn trên da đầu, cảm giác thoải mái ấy khiến Thẩm Khê trở nên lười biếng, không nghĩ về chuyện đó nữa.

“Anh vừa xem gì vậy?”

“Giải Grand Prix tại Tây Ban Nha vào năm ngoái, Winston đã vượt qua Roddy và giành được chức quán quân chặng.”

“Mọi người đều nói trong trận đấu ấy Winston giống như bị thần gió nhập vào người vậy, như thể sắp bay lên!” Thẩm Khê nói đầy hưng phấn.

Trần Mặc Bạch chỉ cười cười, không nói gì.

“Ngày mai sẽ tiến hành lái thử chiếc xe mà chúng tôi mới thiết kế. Anh nói xem, khi Grand Prix bắt đầu thì anh và Caspian có đạt được thành tích cao không?”

“Cô hy vọng tôi hoặc là Caspian vượt qua Winston ư?” Trần Mặc Bạch vừa tắt máy sấy vừa hỏi.

“Đương nhiên rồi. Vượt được Winston… đó nhất định sẽ là một trận đấu đầy kỳ tích! Mà giấc mộng của chúng ta không phải là sáng tạo ra kỳ tích sao? Dù là thần đua xe hay là một chiếc xe tốt nhất, cuối cùng… đều sẽ bị vượt qua.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu của Thẩm Khê.

“Được rồi… chúng ta sẽ sáng tạo ra thật nhiều kỳ tích.”

Mười giờ sáng ngày hôm sau, sân đua chuyên dụng của đội Marcus chật ních toàn người là người, một số ký giả truyền thông có mối quan hệ tốt với đội Marcus cũng đến. Chiếc xe mới của đội chạy băng băng trên đường đua, các loại số liệu không ngừng được ghi chép lại. Tốc độ của chiếc xe khi vào khúc cua, phản ứng của phanh, nhiệt độ động cơ,… mỗi một số liệu đều khiến đội R&D cực kỳ hồi hộp. Marcus cực kỳ hài lòng với chiếc xe mới này, ngay cả các ký giả truyền thông cũng không ngừng gật đầu.

“Nhưng nó vẫn hơi thiếu một chút gì đó để trở nên nổi bật.” Một ký giả truyền thông mở miệng nói, anh ta thuận miệng nói ra một vài số liệu của đội đua khác khiến cho Marcus có chút lúng túng.

“Đây chỉ là thử xe mà thôi, mục đích vốn là để thí nghiệm chứ không phải để thi đấu trên đường đua. Hơn nữa, số liệu mà những đội đua khác công bố ra ngoài là số liệu tốt nhất của họ chứ họ không hề mời mọi người đến nhìn trực quan như đội tôi.” 

Thẩm Khê đứng bên cạnh, hàng mày của cô nhíu chặt lại, cô há miệng thở ra, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.

“Tôi muốn thử một chút.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch truyền đến từ sau lưng Thẩm Khê.

“Elvin?”

“Không được sao?” Hai tay của Trần Mặc Bạch đặt trên rào chắn “Tôi muốn cảm nhận tính năng của chiếc xe mới một chút. Luke, chúng ta đua vài vòng chứ?”

Người thử xe Luke vươn ra ngón tay cái ra khỏi xe đua.

“Gì nữa? Hai người lại muốn làm xằng làm bậy?” Marcus rất muốn hỏi khi nào thì tuyển thủ trong đội đua của ông có thể cư xử một cách bình thường.

Trần Mặc Bạch thay quần áo, đi vào đường đua và đổi xe với Luke. Anh bước vào chiếc xe mới rồi ra hiệu với Marcus. 

Hai chiếc xe đua xuất phát cùng lúc nhưng không lâu sau Trần Mặc Bạch đã dẫn trước nửa thân xe, chiếm được vị trí thuận lợi khi vào góc cua. Sau một vòng, Trần Mặc Bạch đã kéo dài khoảng cách với Luke và hoàn toàn dẫn trước, Luke không hề có cơ hội để vượt. Trần Mặc Bạch thậm chí còn không cần phải phòng thủ nên kết thúc luôn vòng thử xe, trôi chảy mà tự nhiên, chuyển hướng đầy êm ái, anh phanh lại không chút do dự. Trần Mặc Bạch dừng xe, đi đến bên cạnh Marcus.

“Tôi rất thích nó.” Nhận xét của Trần Mặc Bạch không phân tích những số liệu dư thừa mà nói thẳng cảm nhận chủ quan của anh.

Khi nhân viên phân tích số liệu nói ra vận tốc cao nhất, những ký giả truyền thông tại hiện trường đều xôn xao, vận tốc của Trần Mặc Bạch cao hơn số liệu trước đó rất nhiều. Không những vậy, góc độ và tốc độ vào cua của anh cũng khiến cho những cánh truyền thông hoàn toàn không nói nên lời.

Trần Mặc Bạch thay trang phục đua xe, mặc chiếc áo khoác màu cà phê rồi bước ra. Anh nở nụ cười lãnh đạm với những ký giả truyền thông đang có mặt: “Hẹn gặp lại mọi người tại đường đua công viên Albert.”

Thẩm Khê quay đầu nhìn Trần Mặc Bạch mãi cho đến khi không thấy anh nữa mới thôi.

“Thật khiến cho chúng tôi không thể không mong chờ biểu hiện của Elvin.” Một nữ phóng viên ôm cánh tay nở nụ cười.

“Chuyện này đành phải nhờ cô Wilson nói tốt cho chúng tôi vài câu trên báo.” Marcus cười.

Nữ phóng viên này chính là Audrey Wilson, cô nàng nổi tiếng bởi những đánh giá đầy chính xác về phong cách lái xe của các tuyển thủ và thực lực của các đội đua. 

Audrey nở nụ cười đi đến bên cạnh Marcus, cô nàng nâng tay chọc chọc và cổ áo của ông, nói nửa đùa nửa thật: “Nếu tôi nói tốt thì ông sẽ sắp xếp cho tôi và Elvin một bữa tối ư?”

“Hả?”

“Tôi đùa đó, hẹn gặp lại tại Melbourne.” Audrey cười rồi rời đi.

Amanda nói đầy khó chịu: “Hình như Audrey Wilson thích Elvin của chúng ta! Cô ta thích những tay đua có tiềm năng, nghe nói hồi Winston còn chưa nổi tiếng cô ta đã điên cuồng theo đuổi anh ấy. Sau đó Duchovny của đội Mercedes xuất hiện, cô ta lại viết rất nhiều đánh giá về anh ta. Người trong nghề đều nói chỉ cần nhìn bạn trai của Audrey Wilson là biết ai là người mới nổi lên trong giới F1.”

“Nói như vậy có nghĩa là cô ấy để ý đến Elvin là chuyện tốt?” Thẩm Khê hỏi.

“Ý của tôi là chúng ta không thể để cô ta “hái” Elvin đi được!” Amanda sốt ruột muốn chết.

“Cô yên tâm, chỉ có anh ta “hái” người khác chứ không ai có thể “hái” được anh ta đâu.” Thẩm Khê lấy máy tính bảng của nhân viên phân tích số liệu ra rồi xem xét.

Amanda cực kỳ buồn bực.

Vài giây sau, Thẩm Khê muốn an ủi Amanda nên nói: “Thực ra đánh giá của Audrey Wilson cũng không chính xác.”

“Hả?”

“Winston chưa từng hẹn hò với Audrey Wilson, cô ấy cũng không theo đuổi Winston.” Thẩm Khê nói.

“Sao cô biết?”

“Bởi vì Winston chưa từng nói cho tôi biết.”

“Winston không nói không có nghĩa là Audrey Wilson chưa từng theo đuổi anh ấy!” Amanda vừa dứt lời thì Thẩm Khê đã trực tiếp lôi điện thoại ra gọi cho Winston.

“Winston, em có chuyện này muốn hỏi anh.” Thẩm Khê trực tiếp nói.

Amanda đứng đó sững sờ.

“Chuyện gì vậy?” Giọng của Winston truyền đến qua chiếc điện thoại không hề lạnh lùng như trên tivi, khiến cho người ta muốn xích lại gần anh hơn.

“Anh đã từng hẹn hò với Audrey Wilson chưa?” 

“Chưa từng.”

Vậy Audrey Wilson có từng theo đuổi anh không?”

“Cũng không, sao vậy?”

Nghe thấy câu trả lời này, Amanda liền tràn đầy năng lượng, Amanda cúi người thấp giọng hỏi: “Vậy cô hỏi Winston thích một cô gái như thế nào, gần đây có hẹn hò với ai không đi.”

“Chuyện đó không liên quan đến vấn đề chúng ta vừa thảo luận.” 

Thẩm Khê đang định tạm biệt Winston thì người ở đầu dây bên kia đã cất lời: “Hiện tại anh vẫn đang độc thân, không phải em biết anh luôn thưởng thức một cô gái như em sao.”

Nghe được lời đó, Amanda mở to đôi mắt nhìn về phía Thẩm Khê.

Dường như Thẩm Khê không hề ngạc nhiên với câu nói đó: “Ừm, được rồi.”

“Ngoài em ra anh cũng không nói chuyện được với ai, hẹn gặp lại tại Melbourne.” Giọng nói của Winston mang theo ý cười nửa đùa nửa thật.

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Khê sờ sờ đầu nhìn về phía Amanda: “Bỗng nhiên tôi có chút đồng cảm với Winston.”

“Sao vậy?”

“Thế giới lớn như vậy nhưng anh ấy chỉ có thể nói chuyện với tôi.” Thẩm Khê nhún vai.

“Vừa nãy anh ấy thổ lộ với cô hay là nói đùa vậy?”

“Nói đùa đó.” Thẩm Khê khẳng định.

Cô nhớ rất lâu về trước, về lần đầu tiên cô và Thẩm Xuyên ăn cơm tối cùng Hunt và Winston. Hunt hỏi Winston nghĩ quán quân của chặng tiếp theo sẽ là ai, Winston trả lời khó có thể đoán trước nhưng Thẩm Khê không cho là vậy. Cô phân tích rất nhiều về tính năng xe đua của các đội khác, trình độ của các đội thợ máy và phong cách lái xe của các tuyển thủ rồi cho ra kết luận hoặc là Winston hoặc là Hunt sẽ là quán quân của chặng đua tiếp theo.

Hunt và Thẩm Xuyên chỉ nhìn nhau cười, Winston là người đầu tiên có thể nghe Thẩm Khê nói nhiều chuyện buồn tẻ như vậy mà không ngắt lời hay nói sang chuyện khác.

Người ít nói như Winston lại cực kỳ nghiêm túc nghe từng lời của Thẩm Khê, thậm chí còn hàn huyên cùng cô, mặc dù trên cơ bản chỉ là anh đặt câu hỏi còn Thẩm Khê trả lời. Bữa ăn kết thúc cũng là lúc hai người cùng trao đổi với nhau còn Hunt và Thẩm Xuyên bắt đầu tán gẫu về những bộ phim mới được ra mắt, rồi hai người muốn đi du lịch Jerusalem cùng nhau hay ống kính của chiếc máy ảnh DSLR nào đẹp nhất.

(Jerusalem là một thành phố ở Trung Đông, nằm trên một cao nguyên thuộc dãy núi Do Thái giữa Địa Trung Hải và Biển Chết. Đây là một trong những thành phố lâu đời nhất trên thế giới và được coi là một địa điểm linh thiêng đối với ba tôn giáo chính khởi nguồn từ Abraham – Do Thái giáo, Kitô giáo và Hồi giáo. Nguồn: wiki)

(Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh. Nguồn: wiki)

Hunt còn nói đùa rằng đôi khi bản thân mình không có đủ kiên nhẫn để nghe những phân tích về vật lý của Thẩm Khê nhưng Winston lai nghe chăm chú như vậy, hai người hợp nhau đó.

Winston liền trả lời: Tôi thưởng thức một cô gái như Thẩm Khê, tôi chỉ có thể nói chuyện được với cô ấy thôi.

Ngay lúc ấy Thẩm Xuyên bắt đầu trở nên nghiêm túc, thậm chí còn bắt đầu hỏi vài chuyện của Winston, ví dụ như tiền sử kết hôn của anh, còn hỏi anh có thói quen xấu nào không,… dù người nên hỏi mấy câu đó là Thẩm Khê.

Nhưng một tháng sau lại có tin đồn Winston chuẩn bị kết hôn, Thẩm Xuyên còn vì chuyện đó mà buồn một lúc lâu, cảm thán nói khó có người đàn ông nào nói chuyện được với Thẩm Khê vậy mà lại sắp thuộc về một cô gái khác rồi. Nhưng Winston lại chia tay cô gái đó trước khi kết hôn, sau đó Thẩm Xuyên mới biết người phụ nữ ấy là Audrey. Thẩm Xuyên cũng dần thân thiết với Winston hơn, anh có thể cảm giác được Winston thưởng thức Thẩm Khê từ tận đáy lòng, nhưng thưởng thức và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. 

Dù vậy, sau này khi bọn họ tụ tập uống bia rồi nói chuyện phiếm với nhau Thẩm Xuyên vẫn hay đùa: Nếu có ngày nào đó tôi không còn trên đời này nữa thì anh phải chăm sóc cho em gái tôi cả đời đó, hay là anh cưới nó luôn đi, chứ tôi không yên tâm khi để người khác cưới nó. 

Vậy mà Winston cũng cực kỳ nghiêm túc trả lời: Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.

Lúc ấy khi nghe thấy những lời đó Thẩm Khê còn nghĩ dù cô bị mẹ ép đi xem mắt mà vẫn không gả được cũng không sao, dù sao vẫn còn Winston hiểu cô. Họ thuộc cùng một loại người, Winston sẽ kiên nhẫn nghe cô nói mà cô cũng có thể nói mọi ý tưởng của mình cho anh nghe. 

Mùa giải Grand Prix F1 năm nay bắt đầu, đội đua bắt đầu gửi các thông tin của mình cho FIA.

(FIA: viết tắt của Fédération Internationale de l’Automobile tức là Liên đoàn Ô tô quốc tế)

Thẩm Khê cơ bản đã hoàn thành tất cả công việc của mình, phần còn lại sẽ được kiểm nghiệm trong lúc thi đấu.

Trước khi đến Melbourne, Thẩm Khê bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Cô mở ra quyển sổ nhỏ mà Thẩm Xuyên để lại, xem từng đề mục trên đó rồi mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân, phân loại quần áo mặc hàng ngày và áo khoác. Trong lòng cô đang rất hồi hộp bởi vì chặng đầu tiên của mùa giải chính là đường đua công viên Albert, nó có những góc cua chậm nên nó đòi hỏi xe đua phải có độ bám đường cao và sức kéo lớn, hơn nữa trên đường đua còn có những góc cua đặc thù khác, đó sẽ là sự cạnh tranh của hệ thống cân bằng khí động lực của xe đua. 

Rốt cuộc thì chiếc xe mà họ nghiên cứu ra có dẫn đầu về trình độ không? Rốt cuộc bộ phận mà cô thiết kế chính có thể giúp chiếc xe phát huy được tối đa tính năng của nó không? Thẩm Khê chưa từng bao giờ trải qua nỗi bất an nào như vậy.

Dọn đồ được một nửa thì đột nhiên Thẩm Khê bị mất hứng, cô nâng tay che ngực của mình, cảm thấy dạo này nhịp tim không được bình thường.

Chuông cửa vang lên, một dài một ngắn, Thẩm Khê đứng dậy, đó là thói quen bấm chuông của Trần Mặc Bạch. Cô mở cửa, vừa thấy đối phương thì nhịp tim bất thường của cô dần bình tĩnh lại.

“Tôi đến xem cô dọn hành lý thế nào rồi.”

“Tôi nhét chỗ này vào vali là được.” Thẩm Khe chỉ chỉ mấy món đồ ở trên giường. 

“Cô thấy chỗ đồ đó có thể nhét hết được vào vali sao?” Trần Mặc Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua rồi cười hỏi.

“Dựa theo thể tích của chúng thì đương nhiên có thể.” Thẩm Khê nâng chiếc kính đen của mình.

“Nhưng dựa trên thực tế thì cô không biết nhét chúng vào vali kiểu gì đấy thôi?”

“Tôi biết chứ. Đồ nặng nên đặt ở bên dưới để đảm bảo sự cân bằng của vali, đồ dễ vỡ thì đặt xen kẽ giữa các lớp quần áo để giảm xóc, có thể để tất hoặc các vật nhỏ khác ở trong giày để tiết kiệm không gian.” Thẩm Khê trả lời.

“Thì ra tiến sĩ Thẩm không gặp vấn đề nào hết vậy tôi về trước nhé. Mười giờ sáng mai chúng ta cùng ra sân bay.”

Trần Mặc Bạch đi đến cửa rồi dừng bước, anh quay đầu lại liền thấy Thẩm Khê dùng ánh mắt đầy mờ mịt mà nhìn mình. Anh vuốt cằm cười khẽ một tiếng, Trần Mặc Bạch trở lại bên cạnh chiếc vali, quỳ một chân xuống. 

“Thôi vẫn để tôi làm cho, nếu không tôi sợ đến sáng mai thì cô vẫn không dọn xong. Năm ngoái ai thu dọn hành lý cho cô vậy? Amanda sao?”

“Là Winston.” Thẩm Khê nói.

“Ồ.” Lông mày của Trần Mặc Bạch nhướn lên.

Thẩm Khê có thể nhận ra Trần Mặc Bạch có chút không vui.

“Xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi?” Trần Mặc Bạch hỏi lại.

“Tôi hẳn là một người có kỹ năng sống kém. Có thể thi cử rất tốt nhưng lại không biết nấu cơm, tôi không biết đồ len thì phải giặt khô, ngay cả hành lý cũng không biết thu dọn.”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Cô rất hiểu bản thân đấy.”

“Amanda nói nếu đến việc hiểu rõ bản thân mình còn không làm được thì chỉ càng khiến người ta ghét hơn.”

“Dù vậy vẫn có chuyện cô đã làm rất tốt.”

“Chuyện gì?”

“Cô không biết nấu ăn nhưng tôi làm món gì cô cũng thấy ngon, giặt hỏng quần áo nhưng cô vẫn mặc, không biết dọn hành lý cũng phải nhớ đến tìm tôi. Chuyện gì không biết làm thì phải nói cho tôi biết.”

“Ừm.” Thẩm Khê gật đầu “Tôi sẽ không lãng phí thời gian.”

“Đây không phải là lãng phí thời gian mà tôi mong cô sẽ dành thời gian cho những chuyện có ích hơn.”

“Tôi sẽ dùng toàn lực để nghiên cứu và phát triển…”

“Không phải chuyện nghiên cứu và phát triển, chuyện có ích trong lời nói của tôi chính là những chuyện khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Không biết nấu cơm nhưng biết hưởng thụ món ngon, không biết giặt quần áo nhưng khi lạnh biết phải mặc áo khoác, không biết dọn hành lý nhưng biết tận hưởng cảnh đẹp của chuyến đi. Chuyện có ích không nhất thiết phải hữu dụng, việc nghiên cứu và phát triển cũng vậy. Cô đang lo lắng về chặng đua công viên Albert đúng không?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Đúng vậy. Tôi sợ tính năng của xe đua không đủ hoàn mỹ. So sánh với chính mình tôi không thể cảm nhận được, một khi anh và Caspian lên sàn đấu, mức độ đánh giá này, so sánh tính năng xe đua nữa… tôi sợ…”

“Thực ra tôi khá là thích đường đua công viên Albert.” Thẩm Khê nói xong thì Trần Mặc Bạch mới mở miệng.

“Hả? Tại sao?”

“Bởi vì đường đua bao quanh mặt hồ, nó thực sự rất đẹp.”

“Hả? Anh đỉnh thật đấy! Với tốc độ lớn như vậy và nhịp độ khẩn trương của trận đua mà anh vẫn còn thưởng thức được phong cảnh của mặt hồ sao?” 

“Cô cảm thấy chặng đua này tôi sẽ giành được vị trí thứ mấy?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Dựa vào khả năng của anh và thực lực của đội đua, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể gần hạng tám.” 

“Gần là trên hạng tám sao?”

Thẩm Khê nghĩ lại, cô cảm thấy hình như mình hơi dè dặt.

“Trên hạng sáu.” Thẩm Khê gật đầu khẳng định.

“Chỉ là trên hạng sáu thôi sao? Tiểu Khê chỉ muốn thế này thôi ư?” Trần Mặc Bạch hơi nghiêng mặt, anh nhìn từ dưới lên, ung dung mà ngẩng đầu nhìn cô, không sùng bái cũng không khuất phục nhưng Thẩm Khê có thể cảm giác được sự tán thưởng từ tận đáy lòng anh. 

“Trên hạng năm, nếu còn trên nữa thì phải xem phát huy của anh tại đường đua.” Thẩm Khê nói.

“Được, nếu tôi lọt vào top 5 thì chúng ta sẽ đi đạp xe với nhau ở công viên Albert.”

“Được, một lời đã định.” Thẩm Khê gật đầu.

Trần Mặc Bạch dừng lại một chút, anh hỏi: “Cô có biết ý nghĩa của việc hai người cùng đi đạp xe với nhau không?”

“Biết chứ, là hai người cùng nhau đạp xe!” Thẩm Khê lộ vẻ “Anh nghĩ tôi là đứa ngốc à”.

Trần Mặc Bạch vỗ vỗ bả vai của Thẩm Khê rồi về nhà mình. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Khê và Trần Mặc Bạch cùng kéo vali hành lý bay đến Melbourne.

Điều khiến cho Thẩm Khê cực kỳ ngạc nhiên chính là cô gặp được Hách Dương và Lâm Na ở sân bay Melbourne.

“Lâm Na, cậu tới Melbourne là để xem thi đấu sao?” Thẩm Khê tặng cho Lâm Na một cái ôm thật chặt.

“Đúng vậy! Được nghỉ lễ nên bọn mình đã đến đây!”

Hách Dương cũng giang hai tay: “Tiểu ni cô, đến đây ôm một cái nào!”

Anh ta còn chưa đụng được vào bả vai của Thẩm Khê thì đã bị Trần Mặc Bạch túm cổ áo.

“Chúng ta ôm một cái đi.” Trần Mặc Bạch ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Đừng, bị cậu ôm tối nay tôi liền ngủ không ngon!” Hách Dương nói đầy ghét bỏ.

Họ cùng đến khách sạn mà Marcus đã đặt, ông còn đặc biệt xếp cho Thẩm Khê và Lâm Na ở chung một phòng.

Lâm Na ngã xuống giường, không chút thục nữ mà giang tay chân thành hình chữ đại, cảm thán: “Đúng là đãi ngộ của người thân!”

“Đúng vậy, cậu là người thân của mình.”

Lâm Na nghiêng mặt, thấy Thẩm Khê mở vali hành lý với vẻ buồn rầu.

“Sao vậy? Cậu quên không mang món gì sao?”

“Không phải… Trần Mặc Bạch dọn đồ cho mình rất gọn gàng, mình thấy mình không nên phá bố cục của nó.”

“Sếp Trần thu dọn hành lý cho cậu á? Anh ấy có thể dọn đồ cho người khác ư? Hiếm thật… khoan đã… hai người ở cùng nhau sao?”

Lâm Na đột ngột ngồi dậy, thầm nghĩ mình yêu cầu ở chung phòng với Thẩm Khê chẳng phải là đang cản trở người ta “anh anh em em” sao?

“Không đâu, anh ấy ở đối diện.” Thẩm Khê trả lời.

Cô do dự một lúc rồi mới lấy đồ vệ sinh cá nhân ra.

“Ưm… đúng là… dụng tâm lương khổ… chỉ mong nước chảy đá mòn…”

“Dụng tâm lương khổ? Nước chảy đá mòn?” Thẩm Khê thở dài “Trần Mặc Bạch thường nói mình dùng sai thành ngữ.”

“Không sao đâu, thỉnh thoảng dùng sai cũng có thể… chó ngáp phải ruồi. Cậu có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi không?”

“Mình không mệt, ngồi trên máy bay ngoài ngủ thì còn làm gì nữa đâu.”

“Vậy chúng ta đi shopping đi! Nghe nói ngày mai cậu bắt đầu bận rồi, sẽ không đi chơi được với mình nữa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Luôn có những người bỏ qua câu nói “nhưng thưởng thức và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau” của Thẩm Xuyên rồi phóng đại một cách có chọn lọc những tin đồn xấu về Winston, tâm lý của mấy người có bị vặn vẹo không? Chưa từng gặp một người đàn ông nào thưởng thức một người phụ nữ khác sao? Lòng tán thưởng nhất định phải xuất phát từ tình yêu ư?

Rồi còn chuyện Winston dính vào bê bối kết hôn, chương này cũng nói rõ đó chỉ là tin đồn nhảm với một nữ phóng viên mà thôi. Tôi muốn nhắc nhở một số người đang bới lông tìm vết, phiền mấy người rước tâm lý vặn vẹo của mình về đi có được không?

Đôi lời muốn nói: Nếu có bạn nào từng đọc QT thì sẽ thấy trong chương 44 này bản edit của mình có một số chi tiết khác với QT, bởi vì bản raw mà mình sử dụng là bản mới nhất được tác giả update trên Tấn Giang. Tác giả cũng đã nói rất rõ rồi nên mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa Winston và Thẩm Khê, hãy cứ nghĩ họ là những người bạn rất hiểu rõ nhau và đồng điệu về tâm hồn. Chúng ta cũng có một người bạn như vậy mà, không phải sao? Nếu bạn chưa tìm thấy họ thì xin hãy cứ vững lòng mà chờ đợi, nhất định hai người sẽ gặp nhau trong tương lai.

Cánh gà nhồi cơm (鸡翅包饭)



Các bạn có thể xem video hướng dẫn cách làm tại đây, trông ngon phết á.

Khung cảnh của đường đua công viên Albert khi nhìn từ trên cao:

Nhấn Mở Bình Luận