Chương 1104:
Tốt, Lê Hương chấp nhận uy hiếp này, cô cúi lưng thật thấp, trực tiếp chui vào chiếc Rolls-Royce Phantom.
Mạc Tuân đóng cửa sau xe, anh cũng không để ý ánh mắt của mọi người, quay người lên ghế lái, chở hai mẹ con trở về biệt thự Phong Lâm.
Lần này hiện trường đều nổ tung, bọn họ nhìn Lê Hương lên xe Mạc Tuân, sau đó được anh mang đi, Rolls-Royce Phantom để lại cho bọn họ một bóng xe kiêu ngạo lại ngang ngược, phảng phát như tuyên thệ với toàn thế giới Lê Hương là người phụ nữ của tôi?
Biệt thự Phong Lâm.
Tiểu Dịch Dịch muốn ăn bánh ga-tô, Lê Hương quyết định tự mình làm một cái bánh ga-tô cho Tiểu Dịch Dịch.
Thím Triệu đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Lê Hương vào phòng bếp, cô tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, sau đó bắt đầu đánh lòng trắng.
Lúc này cô đột nhiên nghe được tiếng bước chân, có người đi tới phía sau của cô.
Ai? Lê Hương không cần quay đầu lại cũng biết là Mạc Tuân, bởi vì cô đã ngửi được mùi thuốc lá trên người của anh, vừa rồi anh hút thuốc lá, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính quanh quần mùi thuốc lá nhàn nhạt, ấy vậy mà lại hết sức dễ ngửi.
Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run rẫy, lúc này Mạc Tuân ở phía sau vươn bàn tay to, bấu vào thắt lưng mềm mại của cô, anh từ phía sau dán lên thân thể yêu kiều của cô, môi mỏng rơi vào mái tóc dài của cô, bắt đầu hôn.
Anh lại bắt đầu sao? Lần này lại ở ngay phòng bếp? Lê Hương bắt an động hai cái, nhỏ giọng kháng nghị: “Mạc Tuân, anh đừng như vậy, thím Triệu và Dịch Dịch lúc nào cũng có thể tiền vào.”
“Sẽ không vào, tôi khóa cửa rồi.”
Cái gì, anh còn khóa cửa phòng bếp rồi?
Lúc này Mạc Tuân hôn được vành tai trắng như tuyết, anh nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Ngày mai đừng đến nhà trẻ đi làm nữa.”
“Vì sao?” Lê Hương quay đầu, đôi mắt trong vắt nhìn anh.
Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân ẩn ở nơi tranh sáng tranh tối, anh sâu kín nhìn cô một cái: “Bảo cô đừng đi thì đừng đi, nào có nhiều vì sao như vậy. Về sau ban ngày dành cho Mạc Thần Dịch, buổi tối cho tôi, còn chưa đủ để cô bận rộn?”
Lê Hương bắt đầu lo lắng, anh đây là muốn khống chế cuộc đời, tự do của cô sao? Anh muốn xen vào cô đến mức nào? Một câu nói nhẹ bỗng vừa rồi của anh đã khiến Lê Hương kinh hãi, cô nhìn cặp mắt u trầm kia của Mạc Tuân, con ngươi anh giống như mực nước nhuộm đẫm, không phản ra chút ánh sáng, khiến người ta nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
“Mạc Tuân, anh đừng như vậy, dù tôi có thể không đến nhà trẻ đi làm, nhưng tôi cũng có việc làm mà…”
“Hừ…” Mạc Tuân lạnh lùng cắt đứt cô, anh nhéch môi mỏng cười như có như không: “Có phải cô còn phải bồi những tên khác không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!