Chương 1744:
Diệp Linh từ trong lời Hoa tỷ nghe được ý thúc giục, Hoa tỷ trước đây chưa từng như vậy, Hoa tỷ dường như rất muốn cô lập tức rời đi.
“Đợi chút đi ạ, em muốn gặp Cố Dạ Cân rôi nói sau.” Nói xong Diệp Linh cúp điện thoại.
Lúc này ở Cố gia.
Có Hiền nổi giận đùng đùng ngồi ở trong phòng khách, gã dùng sức ném chén trà trên sàn nhà: “Cố Dạ Cần đâu? Mau gọi điện thoại cho nó, bảo nó qua đây, nó là có ý gì, không cho ta ra ngoài, đây là muốn nhốt ta ở chỗ này?”
Người hầu nơm nớp lo sợ đứng trong góc nhỏ, thở mạnh cũng không dám, rất sợ đám lửa giận của Cố Hiền đốt tới trên người bọn họ.
Trên người Cố quản gia cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh, đêm qua Diệp Linh tới gõ cửa, vốn là một chuyện tót, thế nhưng ai nghĩ đến dĩ nhiên gặp phải phong ba lớn như vậy, ông ta còn chưa kịp xử lý, một đám hộ vệ áo đen xông vào đã bắt Có Hiền và ông ta đến trong biệt thự này, cũng ở lại canh giữ ở cạnh cửa, không cho bọn họ đi ra ngoài.
Đây rõ ràng chính là nhốt!
Có gia sắp loạn rồi, đứa con trai vì một người phụ nữ mà nhôt bô mình ở đây.
Cố quản gia sâu sắc hiểu được, mấy năm nay Có Hiền ăn ăn uống uống làm một thái thượng hoàng tiêu dao, mà người chân chính cầm quyền Cố gia là Có Dạ Cần, Cố Dạ Cần này sợ là muốn lật trời.
Lúc này cổng biệt thự bị kéo ra, một hơi lạnh tiền đến, Cố Dạ Cần toàn thân áo đen, đồ sộ xuất hiện ở cạnh của.
Có Dạ Cần tới rồi. Mong cả nhà thông cảm cho truyen3.one tạm lên 6 chương 1 ngày nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!
Anh nhắc đôi chân dài, đạp bước trầm ổn đi đến, cởi áo khoác ngoài đưa cho thư ký Chu Khải, Chu Khải cung kính lui đến một bên, Có Dạ Cần đi tới trên ghé salon đối diện Cố Hiền ngồi xuống, sau đó nhàn nhạt gợi lên môi mỏng: “Bó, sao lại nồi nóng thế?”
Có Hiền nhìn về phía Có Dạ Cần đối diện, người đàn ông một thân áo sơmi trắng, quần tây dài đen, thanh bần tuần nhã, nồi bật bát phàm, nhiều năm chém giết trên thương trường đã lắng đọng ra vẻ thành thục sắc bén trên người anh, vẻ đạm mạc mỏng lạnh như thể một đề vương.
Đứa con trai này, từ lúc anh sinh ra, Cố Hiền chưa từng nhìn thật kỹ.
Bây giờ liếc mắt, lại xa lạ như thế.
“Có Dạ Cần, mày tới đúng lúc lắm, tao đang muốn tìm mày đây, mày có ý gì, nhốt tao ở chỗ này, lá gan mày lớn nhỉ, tao là bố mày, mày dám ngõ nghịch như vậy!” Cố Hiền âm trầm nói.
Sắc mặt Có Dạ Cẩn không có chút biến động nào, thậm chí ngay cả mi tâm cũng không chau lại: “Bố, bên ngoài bây giờ phong thanh hạc lệ*, mây ngày nay xin bố ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chờ qua tiếng gió thỏi, con sẽ phái chuyên cơ đưa bố ra nước ngoài giải sâu một chút.”
*Phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhát.
Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!