Điện thoại của cô reo vang, là Mạc Tuân gọi nhưng Lê Hương không nghe máy. Mạc Tuân nhắn tin.
Mạc Tuân: Con điên này lao vào tát anh, anh đẩy ngã nó nhưng hơi quá tay, đầu gối nó rách một mảng lớn.Anh phải đưa nó đến bệnh viện đã. Em chờ anh được không?
Lê Hương nhíu mày nhìn tin nhắn vì Mạc Tuân gọi Dương Huế là con điên. Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, nghi ngờ nhân sinh, vừa tức giận vừa cảm thấy mình vô lý. Lê Hương đứng dậy đi ra bắt xe bus trở về nhà. Cô cần phải tránh xa Mạc Tuân một thời gian nữa.
Mạc Tuân đưa Dương Huế đến bệnh viện, nhìn cô ta được may vết thương xong thì bỏ đi thẳng, ra ngoài gọi điện cho Huỳnh Tôn.
- Cậu trích camera như tôi đã nhắn chưa?
- [Tôi đang ở đó rồi ạ. Phải bỏ ra một khoản mới lấy được..]
- Họ đòi bao nhiêu cũng đáp ứng, sang quán bên cạnh nữa, lấy hết các góc cho tôi.
- [Vâng ạ.]
Mạc Tuân cúp máy, vội vã ra khỏi bệnh viện gọi taxi quay lại quán bánh bao nước, nhìn quanh một lượt rồi gọi điện cho Lệ Hương. Rõ ràng cô đã bỏ về rồi. Hắn thất vọng đứng ngoài xe chờ Huỳnh Tôn trích camera xong.
Huỳnh Tôn quay ra, đưa usb cho Mạc Tuân.
- Đây ạ. Có ba chiếc ghi được rất rõ nét. Anh sợ Dương Huế kiện ạ?
- Phải. Thứ điêu toa đó có thể đổi trắng thay đen bất chấp tất cả để đạt được mục đích của
mình. Tôi cần phải nắm đằng chuối để nó không làm thế nào cắn ngược được.
Vẻ mặt của Mạc Tuân rất âm u khiến cho Huỳnh Tôn cũng e ngại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!