Họ nói chuyện đến gần mười một giờ thì Lê Hương đuổi Mạc Tuân về. Hắn tiếc nuối ôm chặt cô, hôn thêm một lát mới chịu rời đi.
Lê gia tưng bừng sắm tết, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, không khí náo nhiệt vô cùng.
Nửa buổi sáng hai tám tết Mạc Tuần lại đến biếu rượu và thuốc bổ đắt tiền, thuận thế đưa bà Nguyễn Oanh và Lê Hương đi sắm những đồ còn thiếu. Lê Hương không cho hắn bỏ tiền, quẹt bằng thẻ của cô, vui vẻ vô cùng vì có cảm giác mình chính là chủ nhà. Mạc Tuân ăn trưa xong cũng không về, ở lại giúp ông Lê Khoan trang trí nhà cửa, cắt tỉa cây cảnh, làm vườn. Hai chú cháu ngồi thì thật ngoài vườn đến nửa buổi chiều, ông Khoan có người để thể hiện sự ham mê cây cảnh, nói không dứt miệng. Mạc Tuân chẳng biết có nghe lọt tai không nhưng chăm chú lắm, khiến ông Khoan càng nói nhiều.
Huy Nam thấp thỏm lo âu, lau nhà lau cửa cho Lê Hương ngồi chơi làm việc nhẹ vì bàn tay của cô có giá trị bạc triệu, không thể để cô làm việc nặng hay bị thương. Nấu nướng và rửa bát đều phải mang găng tay đàng hoàng.
Không khí đang hòa hợp thì bốn giờ chiều, một chiếc siêu xe màu đỏ đô đỗ xịch trước cửa, Dực Luân đường hoàng xuống xe, xách theo một giỏ quà lớn, đi vào trong.
Ông Lê Khoan và Mạc Tuân đang uống trà trong vườn lập tức nhìn thấy. Dực Luân mỉm cười cúi chào.
- Cháu chào chú ạ. Mạc Tuân, cậu cũng ở đây sao?
Mạc Tuấn đứng lên chào lại. - Dực Luân, thật trùng hợp.
Nụ cười trên môi Dực Luân thêm phần ý vị. Mặt ông Lê Khoan đen kịt, hừ lạnh.
- Cậu đến đây làm gì?
Vừa lúc đó Lê Hương mở cửa đi ra vì mẹ cô bảo cô ra hỏi xem bữa tối Mạc Tuân muốn ăn món gì. Lê Hương sửng sốt khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, ăn mặc sành điệu, tóc vuốt keo hất ngược về phía sau, khuôn mặt đẹp như diễn viên điện ảnh và giống Dực Minh đến sáu phần đang đứng ở sân.
Dực Luân trả lời ông Lê Khoan và hỏi Lê Hương.
- Cháu đến chúc tết ạ. Lê Hương, chào cô.
Lê Hương chưa từng gặp Dực Luân, chỉ thấy sơ sơ trên báo nên hiện tại giáp mặt hơi choáng váng một chút. Dực Luân ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.
- À... mời anh vào.
Cô mở rộng cửa ra. Dực Luân mỉm cười hài lòng, ánh mắt lấp lánh.
- Cảm ơn cô.
Ông Lê Khoan bực bội hừ lạnh, vẫn ngồi uống trà, Mạc Tuần liếc qua liếc lại đành phải đứng lên đi vào nhà cùng Lê Hương. Cô nói:
- Mẹ hỏi tối anh muốn ăn gì. - Gì cũng được.
Hai người họ trao nhau ánh mắt ý vị, đi phía sau Dực Luân.
Bà Nguyễn Oanh đang cắm hoa trong bếp, nhìn ra thấy Dực Luân bế giỏ quà vào phòng khách thì nhíu mày, tái mặt quát lên.
- Cậu đến đây làm gì?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!