Căn phòng nhỏ có một cái giường đơn, không có tủ quần áo hay bàn học gì cả nhưng có cả bàn thờ, gã liếc balo của Huy Nam trên giường, dò hỏi:
- Cậu không phải người ở đây đúng không?
- Phải. Bọn tôi học trường nội trú ở bắc Hoàng Đô, hôm nay kéo nhau về nhà bạn chơi, tối ngày mai sẽ trở lại trường.
Dực Luân nhìn chằm chằm vào Huy Nam trong khi cậu chăm chú lau máu trên mặt cho gã bằng một cái khăn tay trắng thấm cồn, cẩn thận nhìn xem vết thương ở chỗ nào.
- Cậu tên là Huy Nam à? - Vâng.Anh tên gì?
- Dực Luân. - Gã trả lời luôn. Cậu không sợ bị tội lừa à? Lỡ tôi là người xấu thì sao?
Huy Nam lắc đầu.
- Tôi nghĩ anh không phải người xấu mà là người giàu gặp chuyện xấu.Anh nói bị bọn bắt cóc tống tiền tấn công và sẵn sàng gọi cảnh sát còn gì. Nếu là người xấu sẽ rất ngại va chạm với cảnh sát, núp một lát qua cơn nguy hiểm sẽ tìm cách bỏ chạy. Lúc anh đứng trong nhà tắm bấm số của cảnh sát là tôi biết anh không phải người xấu rồi.
Dực Luân gật gù cho là phải, nhếch mép cười.
- Cậu thông minh thật. Tự nhiên tôi bị đâm xe, đã hoảng còn bị một bọn vác gậy đuổi theo, hồn vía lên mấy hết cả.A... .
Huy Nam đụng vào vết thương khiến Dực Luân đau đớn kêu lên một tiếng. Huy Nam lo lắng.
- Anh phải đi bệnh viện kiểm tra đi thôi, vết thương có vẻ sâu lắm.
- Được, cho tôi số của cậu đi, về Hoàng Đô tôi mời cậu đi ăn.
Huy Nam đọc số, dùng bông cồn sát trùng sơ sơ vết thương trên đầu Dực Luân. Chưa làm xong thì điện thoại của Dực Luân đã reo vang. Gã nghe máy.
- Alo.
- [Xin chào, có phải ngài Dực Luân không ạ? Chúng tôi là cảnh sát giao thông. Chúng tôi phát hiện ra xe của ngài bị tai nạn nằm trên đường cao
tốc]
- May quá, tôi bị một nhóm người hung hãn vác gậy đuổi theo, hiện đang ở trốn tạm ở nhà dân.
Huy Nam VỖ vào chân Dực Luân ra hiệu, gã hiểu ý nói thêm.
- Hiện chân tôi đang bị đau vì vụ va chạm, các anh có thể cho xe đến đón tôi được không?
- [Được chứ, ngài đang ở chỗ nào vậy? Có phải ngài đã gọi 995 để báo về vụ tai nạn mấy phút trước không?]
- Đúng là tôi gọi ạ. – Dực Luân thở phào nhẹ nhõm vì đây đúng là cảnh sát giao thông chứ không phải kẻ mạo danh nào đó.- Tôi đang ở ngõ nhỏ của đường gom bên dưới.
- [Ngài chờ một chút, chúng tôi sẽ đến ngay ạ. Xe cảnh sát tới sẽ hụ còi.]
- Được, cảm ơn các anh. Huy Nam cũng nghe nãy giờ, gật gù.
- Tôi còn sợ bọn kia giả cảnh sát giao thông rồi gọi cho anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!