Bụng cô đau quặn lên từng cơn, cố gắng mở miệng nói:
- Cô ta... đẩy em trước.
- Dương Huế không phải là người như vậy. - Mạc Tuân đỏ mặt tía tai hét, lập tức bế thốc Dương Huế lên chạy ra ngoài. -Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, chuyện này chưa xong đâu.
Lê Hương đau đến hít thở không thông, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạc Tuân hối hả chạy ra ngoài. Bụng đau, tim cũng đau và trên hết là uất hận. Phải, chuyện này chưa xong đầu.
Động tĩnh lớn khiến thắm Duyên chạy ra xem, thấy cô ngồi ở cầu thang thì hốt hoảng chạy lên.
- Cô Lê Hương, cô làm sao vậy? - Thím... đưa cháu đi bệnh viện...
Mặt Lê Hương trắng bệch, mồ hôi lạnh để ròng ròng. Thím Duyên sững sờ nhìn máu đang chảy ra, thấm ướt chiếc quần trắng của cô thì run
bần bật, vội vã mở cửa chạy ra ngoài gọi.
- Cậu Mạc Tuân, cô Lê Hương...
Mạc Tuân không quan tâm, anh ta lái xe của Lê Hương, phóng vút ra khỏi cổng trước khi thím Duyên kịp nói thêm điều gì. Thím vội vã chạy ra ngoài gọi người.
Lê Hương đau quá, nằm vật ra chiếu nghỉ cầu thang, thở hổn hển. Đến khi thím Duyên dẫn người nhao nhao chạy vào nhà thì bóng tối đổ sập xuống trước mắt cô.
LI
Lệ Hương tỉnh lại trong bệnh viện, đờ đẫn nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Cô sẩy thai.
Cô cảm thấy tuyệt vọng và chết tâm, đờ đẫn nằm trên giường.
Lúc đó cô đã cố gắng tránh đi, giá như cô chạy ngay xuống khỏi cầu thang, giá như cô về nhà muộn hơn chút nữa thì chuyện này đã không xảy ra. Bên ngoài trời đã tối, bố mẹ cô sau khi biết chuyện đã hối hả chạy tới bệnh viện nghe bác sĩ thông báo tình hình, nghe thím Duyên kể lại vắn tắt sự tình. Bố mẹ vào phòng bệnh nhìn cô, mẹ khóc nức nở, bố chết lặng đi ra sofa ngồi. Thím Duyên đứng một lát rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Mẹ cô vừa khóc vừa hỏi: - Có chuyện gì hả con? Sao lại ra nông nỗi này? Miệng Lê Hương khô khốc, cô khó nhọc nói:
- Dương Huế xô ngã con rồi giả vờ ngã cầu thang. Mạc Tuân đưa cô ta đi bệnh viện.
Trái tim cô giống như đã chết.
Thím Duyên ra ngoài được nửa tiếng thì Mạc Tuân hối hả chạy vào, khuôn mặt kinh hãi thất thế, mắt mở to, đỏ rực. Ông Khoan vẫn ngồi trên sofa nhìn chằm chằm xuống đất, bà Oanh ngồi cạnh giường nắm tay cô, chẳng ai nói gì. Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Mạc Tuân sợ hãi bước tới cạnh giường. Lê Hương vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Mạc Tuân run rẩy mở miệng.
- Em... không sao chứ?
- Cút đi. – Lệ Hương nói đều đều. – Tôi không muốn nhìn thấy anh.
- Anh xin lỗi, lúc đó anh không biết. Anh tưởng...
- Anh tưởng tôi giả vờ. – Nước mắt Lê Hương lặng lẽ rơi, giọng vẫn đều đều. -Anh không tin tôi. Cứ cho là cả hai cùng ngã, anh không kiểm tra xem vợ mình như thế nào, vội vã bế thốc người anh yêu chạy đi bệnh viện. Cô ta sao rồi? Ngã có đau không?
Mạc Tuân siết chặt tay, cúi đầu đứng bên giường.