Dực Luân hớp một ngụm cafe, cảm thấy con xe cà tàng hai tỷ của quản gia quá xấu nhưng cắn răng chấp nhận hạ mình lại một lần để không tạo ra khoảng cách quá lớn với những người xung quanh. Gã chép miệng, tận hưởng hương vị lạ của cafe, tủm tỉm cười nhớ đến giọng nói trầm trầm, khuôn mặt đẹp trai non nớt của Huy Nam. Dực Luân ăn tạp, nam nữ đều xơi nhưng đàn ông phải đẹp trai ngời ngời như diễn viên điện ảnh, da thịt trơn láng, non mềm, nam tính, có chính kiến gã mới thèm nhìn đến. Mà đã nam tính, sao có thể non mềm được. Thế nên gã mới chỉ gặp được hai người hợp mắt, lên giường cùng một người vài lần thì bỏ vì không hợp tính.
Huy Nam có khuôn mặt đúng gu của Dực Luân, tính tình cũng ghê gớm lắm, nói chuyện hài hước, thông minh, học hành thì khỏi nói. Dực Luân rất mong chờ cuộc gặp này.
Gã nhâm nhi ly cafe tan, gật gù vì hương vị của nó cũng không đến nỗi khó uống, quen rồi còn thấy rất có chất riêng.
Ăn sáng xong, Dực Luân lái chiếc xe của quản gia ra khỏi nhà, tới trường nội trú của Huy Nam ở phía bắc Hoàng Đô. Cuối tuần, đường phố thưa thớt xe cộ, thành ra chỉ đi hết hơn một giờ đồng hồ, chín giờ đã tới nơi. Dực Luân gọi điện cho Huy Nam.
- [Alo. Em vẫn đang ngủ.].
- Hi hi... cho anh vào ngủ cùng với. – Dực Luân ngả ngớn trêu chọc.
- [Anh cứ vào ký túc xá nam, báo họ tên em là chú bảo vệ sẽ cho vào thôi.]
Dực Luân ngạc nhiên vì Huy Nam hoàn toàn miễn dịch với sự trêu chọc, hoặc cậu nghĩ hai người đều là đàn ông nên coi đó là lời nói bình thường.
- Em thường ăn gì cho bữa sáng, anh mua mang vào cho. Phòng còn ai không?
- [Làm phiền anh rồi. Em muốn ăn bánh bao ở quán chú béo trước cổng trường ấy ạ. Phòng không còn ai, bọn nó về nhà nghỉ cuối tuần hết rồi.]
- Được, vậy để anh mua mang vào cho. Phòng 208, tầng hai đúng không?
- [Vâng ạ, cảm ơn anh.]
Dực Luân lái xe chầm chậm, nhìn thấy ký túc xá của trường nội trú thì bắt đầu tìm kiếm quán bánh bao gần cổng trường. Chẳng khó để tìm vì quán đó rất đông khách, người đàn ông bán bánh to gấp rưỡi so với mọi người, cười lên là không thấy mắt đầu cả. Dực Luân mua một hộp năm chiếc bánh bao nhỡ như bà thím phía trước mua, hết hai mươi nghìn. Gã đưa từ năm trăm ra, ông chú trừng mắt oán hận gọi vợ ở phía sau.
- Em ơi, có người đổi tiền này. Dực Luân bật cười.
- Anh à, em đi mua bánh bao chứ có phải đổi tiền đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!