- Nhưng mai thứ năm, anh có được nghỉ đâu? - Lê Hương thắc mắc.
Mạc Tuân nhún vai.
- Anh là giám đốc, nghỉ ngày nào chẳng được. Mai cũng không có chuyện gì quan trọng, anh làm đồ ăn cho em. Công việc hôm khác làm bù cũng được. Lâu nay em bận quá, mình chẳng có thời gian nói chuyện đàng hoàng còn gì. Lần nào gặp cũng như chạy giặc.
Lê Hương nghiêng đầu nhìn Mạc Tuân. Hắn bỏ công việc sang một bên vì cô, giống như kiếp trước hắn bỏ công việc lại vì Dương Huế, thật khó tin. Hình ảnh Mạc Tuân kiếp trước không biết từ khi nào đã mờ nhạt trong tâm trí Lê Hương.
Nỗi đau tưởng chừng khó nguôi ngoai nhưng vì cuộc sống lại lùi vào quá khứ một cách nhanh chóng. Hiện tại Lê Hương chẳng còn lo sợ điều gì. Cô mỉm cười trêu chọc.
- Nghe cứ như oán phụ vọng phu vậy. Mạc Tuần bật cười véo má cô.
- Ví von ghê quá đi.Anh mà là oán phụ à?
Họ vừa ăn vừa uống, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Nụ cười của Mạc Tuân rất tươi sáng, ánh mắt long lanh, toàn tâm toàn ý nhìn Lê Hương, đối xử tốt với cô. Lê Hương cảm thấy thỏa mãn. Cuộc đời cô chỉ còn lại một rào cảnh mang tên Dương Huế nữa thôi.
Kiếp này Dương Huế và cô thù hằn với nhau không phải vì Mạc Tuần mà là vì Dực Minh, trong khi cô chẳng thích thú, tán tỉnh gì Dực Minh. Dương Huế trả thù chính là hại cô một cách oan ức. Con người cô ta vẫn như vậy, vô lý, xấu tính, lúc nào cũng muốn làm theo ý mình, không bao giờ nghe người khác nói.
Lê Hương uống một hồi, cảm thấy vui vẻ, nhiệt tình rót rượu cho Mạc Tuân.
Họ quét sạch đồ ăn đã gọi, uống hết cả hai chai rượu.
Lê Hương say mềm, mặt đỏ bừng như gà chọi, ngồi đờ đẫn trên ghế nhìn Mạc Tuân hút thuốc. Hắn mỉm cười.
- Anh đưa em về nhé. Lê Hương ngoan ngoãn gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!