Cô vòng tay lên ôm cổ Mạc Tuân. Hắn ôm ghì lấy Lê Hương, tay trượt lên ngực cô, bóp nhẹ. Cơ thể Lê Hương phản ứng với khiêu khích, nóng rực lên, cổ họng nhẹ một tiếng như mèo kêu. Nụ hôn của Mạc Tuần trở nên vội vã, nồng nhiệt nhưng vô cùng dịu dàng. Hắn ham muốn cô, đưa lưỡi vào cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn, bàn tay không an phận sờ soạng, luồn vào trong áo Lê Hương.
Cô thở hổn hển ngồi thẳng người dậy, xoạc
chân khóa ngồi lên đùi hắn, sờ bộ ngực vạm vỡ của Mạc Tuân, đáp lại nụ hôn vội vã của hắn. Lê Hương cảm nhận được hạ thân Mạc Tuân đã cứng ngắc.
Cô hơi tách ra, nhìn thẳng vào Mạc Tuân, hắn chăm chú nhìn lại vài giây rồi cả hai đồng thời về lấy nhau, vội vã cởi đồ.
- Lê Hương... Lê Hương
Mạc Tuần thì thầm gọi tên cô, cởi áo khoác và áo len cả Lê Hương ra, ném xuống đất.
Lê Hương liếm nhẹ vào tai hắn, luồn tay cởi áo len của Mạc Tuân, bên trong vẫn còn một chiếc áo sơ mi nữa. Cô vội vã cởi khuy trong khi Mạc Tuân đã tháo dây áo lót của Lê Hương, quăng nốt đi rồi. Tay hắn bắt lấy hai trái đào của cô, vừa bóp vừa về khiến Lê Hương nôn nao cả người, bên dưới nóng bừng lên, rỉ dịch.
Cuối cùng thì cô cũng cởi được hết khuy áo, SỜ soạng bộ ngực dày rộng của Mạc Tuân. Hắn ôm lưng Lê Hương, vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn của cô, ngậm lấy một bên, vội vã mút. Lê Hương bị đau, đầu óc choáng váng vì rượu, ôm lấy cổ hắn, nhắm nghiền mắt lại cho khỏi choáng, miệng rên rỉ.
- Nhẹ thôi, đau em...
Mạc Tuân vội vàng nhả ra, hôn bầu ngực, thì thầm.
- Anh xin lỗi...
Hắn đổi bên, tay SỜ, lưỡi liếm bên kia, tham lam vô cùng.
Lê Hương và đầu Mạc Tuân, lúc vì ấn vào, lúc thì kéo ra, mật dịch bên dưới rỉ ướt cả quần lót, cánh hoa giãn ra vừa đau vừa tê, muốn nhanh chóng được lấp đầy. Mạc Tuần sỜ xuống eo, luồn tay về phía trước thăm dò, muốn cải khuy quần Lê Hương. Cô cũng phối hợp tháo dây lưng hắn. Mạc Tuần ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cô một hồi rồi hỏi:
- Em chắc chứ?
- Có gì mà không chắc? – Lê Hương ngạc nhiên.
Họ đã là vợ chồng rồi, giường cũng lăn nát, làm tình với nhau là chuyện đương nhiên, sao hắn lại phải hỏi ý kiến cô?
Hay là trước đó họ giận nhau cái gì?
Lê Hương không nhớ được, vội vã cởi khuy quần của Mạc Tuân, kéo khóa xuống sờ vật to lớn bên dưới khiến hắn hít khí. Mạc Tuân không khách sáo nữa, nhấc eo Lê Hương để cô quỳ, lột quần cô xuống, miệng lẩm bẩm hỏi:
- Em có biết anh là ai không? Lê Hương bật cười tự cởi cả quần bò và quần lót của mình, quỳ trên giường nhìn Mạc Tuân.
- Anh là tên khốn Mạc Tuân... Còn không mau Cởi quần ra. Không muốn làm sao?
Ánh mắt Mạc Tuần lóe sáng, tay cởi quần, khóe miệng nhếch lên hỏi:
- Sẽ không hối hận chứ? Anh không ép em đâu đấy.
Nói gì mà lạ lùng vậy? Chẳng lẽ vừa nãy cô say quá nên tuyên bố sẽ không cho hắn làm nữa sao?
- Không hối hận. Bên dưới khó chịu lắm rồi, anh có làm không? Sao lằng nhằng vậy?
Mạc Tuần ném luôn quần mình xuống đất, chồm tới đề Lê Hương xuống giường. Hai thân thể trần trụi dán sát, cọ tóe lửa. Hạ thân căng cứng của hắn chọc vào bụng dưới cô, ươn ướt. Đã muốn như thế này rồi mà còn hỏi.
Lúc ngồi thì không sao, nằm xuống Lê Hương lại thấy đầu óc chếnh choáng vì men rượu, cô để mặc Mạc Tuân ngấu nghiến hôn từ môi xuống cổ mình, cảm thấy ký ức này thật là tuyệt. Lưỡi hắn càn quét đến đầu biết đến đó, khiến cô lâng lâng như ở trên mây.