Mạc Tuân chẳng thèm tranh cãi với cô, coi như chuyện đó đã được quyết định, vui vẻ ăn cơm trưa, dọn bát như thật.
Lê Hương ngồi nhìn hắn thành thạo rửa bát, cảm thấy Mạc Tuân kiếp này sắp đắc đạo thành tiên đến nơi rồi, còn tên Mạc Tuân kiếp trước đã chìm sâu vào dĩ vãng từ lâu, chỉ vài tháng nữa là bị lãng quên. Cô cười khúc khích.
- Thích ghê. Một người đàn ông lên được phòng khách, xuống được nhà bếp như thế này kiếm đâu cho ra chứ?
Mạc Tuân bật cười sau đó quay lại nhìn Lê Hương bằng ánh mắt dò xét.
- Nghe nói Dực Minh khéo léo, chăm chỉ và nấu ăn giỏi. Lên phòng khách, xuống nhà bếp, chuyện gì cũng hoàn hảo.
- Thế mà Dương Huế còn làm tuột mất, tiện nghi cho người yêu tiếp theo của anh ta.- Lê Hương cười lạnh. - Anh muốn em tức chết hay gì mà nhắc đến Dực Minh để em liên tưởng tới Dương Huế? À, nhắc mới nhớ, hôm qua ông già Hào Nhân, giám đốc công ty mà bố em đang làm sa thải bố rồi ạ. Là do Dương thị đe dọa Hào Nhân khiến ông ta sợ hãi, vội vã đuổi người để trừ họa.
Mạc Tuân gật gù, không tỏ ra ngạc nhiên. Lê Hương nhướn mày.
- Anh biết rồi ạ?
- Ừ, anh biết rồi. Sáng hôm qua bố em gọi cho anh để hỏi xem Dưỡng thị có va chạm với Mạc thị không. Đang yên đang lành chẳng quen biết gì mà họ tiện đường sống của người ta, chú ấy khá sốc. Anh nói có thể do Dương Huế muốn ép chết em, khiến cướp hợp đồng của em nên dùng thế lực của gia đình để ép cả bố em. Anh không đề cập đến tin đồn của em với Dực Minh nhưng chắc bố mẹ em sẽ lờ mờ đoán được chuyện gì đó đấy.
Lê Hương thở dài.
- Đoán già đoán non làm gì cho mệt. Tối nay bố mẹ về em nói luôn cho xong. Con nhỏ Dương Huế kia quá đáng thật, đuổi tận giết tuyệt. Mạc
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!