- Mạc Tuân và tôi vốn dĩ đang tốt đẹp, cô từ đầu nhảy xổ ra cướp anh ấy khỏi tay tôi rồi ngày ngày ngăn cản anh ấy đến gặp tôi khiến Mạc Tuân có ở bên tôi cũng chẳng còn vui vẻ thoải mái như
trước nữa. Chính cô chen vào mối quan hệ của chúng tôi, cướp Mạc Tuân đi, cô xứng đáng bị như vậy.
Giọng Dương Huế cao vút lên, như kim đâm vào tai Lê Hương. Hóa ra trước giờ ả nghĩ như vậy, cô mới là người phá hoại. Lê Hương sững sờ.
- Cô không yêu Dực Minh ư?
-Tất nhiên là tôi yêu Dực Minh, - Dương Huế bước tới gần hơn nữa. – nhưng Mạc Tuân là bạn tôi. Anh ấy yêu tôi, cô không thấy sao? À... Cô thấy chứ, cho nên cô mới ngăn cản bọn tôi ở cạnh nhau. Mạc Tuân luôn bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh tôi mỗi khi tôi yêu cầu, nhưng kể từ khi có cô, thời gian anh ấy dành cho tôi cứ thưa dần, thưa dần, gần đây anh ấy tắt máy buổi tối. Đều là tại cô. - Giọng Dương Huế rung lên dữ tợn. - Tại cố bắt Mạc Tuân tắt máy nên tôi mới đẩy ngã cô đấy, thật đáng đời.
Lê Hương không thể chịu nổi, vung tay tát thẳng vào mặt Dương Huế. Cô ta lập tức tát lại rồi gào lên, mắt đỏ ngầu hung tợn.
- Lê Hương, cô là đồ âm hồn bất tán. Giờ cô tàn tạ như vậy rồi, trở về nhà mẹ đẻ rồi mà vẫn khiến Mạc Tuân phải để tâm.Anh ấy không nghe điện thoại của tôi nữa, cũng không gặp tôi... Dực Minh thì chia tay với tôi, chặn số của tôi. Tất cả đều tại cô, đều tại cố hết...
Dương Huế lồng lộn lên như một con quỷ, xô Lê Hương khiến cô mất đã lao thẳng ra đường
trong tư thế loạng choạng không phanh lại được.
Ánh đèn ô tô lóe lên trước mắt Lê Hương, tiếng phanh xe rít lên...
Rầm.
Lê Hương ngã xuống đường, toàn thân đau đớn, mắt nhòa đi. Cô không thể cử động được, chỉ nghe âm thanh nhốn nháo khi những người trên xe mở cửa bước xuống vây lấy cô.
Cô trông thấy phía xa xa có một tòa chung cư cũ... có một khung cửa sổ mất kính mà chủ nhân chưa kịp lắp, để không như vậy.
Cuộc hôn nhân của cô và Mạc Tuân giống như một cái lồng chim, giam hãm tuổi thanh xuân trong buồn rầu và day dứt. Thế nhưng mãi tận đến giờ Lê Hương mới nhận ra, cái lồng chim đó có một ô cửa sổ không lắp kính mà cô có thể tung cánh bay đi bất cứ lúc nào. Tại sao trong suốt quãng thời gian đó, cô chỉ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không bay đi?