Đồng Quyên không biết nhiều về giới giải trí, không nói vào. Thẩm Lăng nhìn Thẩm Hoa bằng ánh mắt khó chịu.
- Anh cũng chỉ muốn nhắc nhở như vậy thôi.
- Với những người mẫu khác anh đừng có mà “nhắc nhở” nhé, họ sẽ sợ lo lắng lắm đấy, có khi chia tay người yêu chỉ vì sợ công ty sẽ không ưu ái nữa. Chúng ta là Derefout chứ không phải công ty giải trí quản lý ca sĩ, diễn viên, người mẫu chuyên nghiệp. Chúng ta không hoạt động như họ. Kể cả sếp Dực Minh có muốn mở rộng sang lĩnh vực giải trí thì bên thời trang vẫn nên giữ con đường cũ thì hơn.
Thẩm Lăng thở dài.
- Được rồi, anh biết mà, không cần nói nhiều lần.
- Hai người đừng tranh luận nữa, mọi người sẽ căng thẳng lấy đấy.
– Đồng Quyên giải hòa.
Huỳnh Tôn thỉnh thoảng lại lén nhìn Thẩm Hoa nhưng cô cư xử như bình thường, không truy vẫn y gì cả nên y dò hỏi:
- Lê Hương và Thẩm Hoa bằng tuổi nhau à? Tôi thấy hai người xưng ngang.
- Phải, chúng tôi bằng tuổi nhau.- Lê Hương tóm lấy chủ đề này để nói. – Thẩm Hoa đi học sớm, tốt nghiệp sớm, thiết kế từ khi mới mười sáu tuổi nên có nhiều kinh nghiệm.Vào Derefout lập tức lên như diều gặp gió.
Huỳnh Tôn à lên một tiếng, cười gượng. Thẩm Hoa nhếch mép cười lạnh.
- Huỳnh Tôn, tự cậu gọi tôi là chị, giờ đừng hòng vin cá bằng tuổi để thay đổi cách xưng hô nha.
- Ha ha... – Huỳnh Tôn chống chế.
– Bởi vì khi mới gặp chị trang điểm rất sắc nét nên em nghĩ chị nhiều tuổi hơn, lại còn là sếp của Lê Hương nữa.
- Vậy thì cứ coi như tôi nhiều tuổi hơn đi. Huỳnh Tôn không trả lời.
Đồng Quyên và Lê Hương nhắc lại chuyện hồi đại học khiến Thẩm Hoa hồng chí bừng bừng, vừa ăn uống vừa kể hồi học đại học đi thi thiết kế gặp đối thủ hãm ra sao. Thẩm Lăng uống thêm vài chén cũng mở máy kể về thời đại học chơi bời linh tinh, không chú tâm vào học. May mà nhà có điều kiện nên nộp tiền thi lại môn cũng không vấn đề gì, nếu không với mức học phí ở trường đó thì đám con nhà nghèo khóc thét.
Chỉ có Huỳnh Tôn không đi học đại học, ngồi nghe mọi người nói, cảm nhận rõ ràng khoảng cách lớn như thế nào.
Họ càng uống càng hăng, chúc nhau ầm ĩ, chúc vì mọi lý do rồi chúc chẳng vì lý do gì, thích là uống. Đến khi Đồng Quyên say mềm, gục xuống họ mới dừng.
Thẩm Lăng được giao nhiệm vụ đưa Đồng Quyên về; Huỳnh Tôn và Thẩm Hoa ở cùng một khu chung cư nên bắt taxi về cùng nhau. Lê Hương và Mạc Tuân dọn dẹp sơ sơ, ném bát đĩa vào bồn rửa, đi tắm rồi đi ngủ. Lê Hương say lơ mơ, chẳng thèm để ý đến chuyện Mạc Tuần ngủ lại, ngoan ngoãn chui vào ngực hắn làm Ổ. Mạc Tuân thở dài khoan khoái, lẩm bẩm.
- Cuối cùng cũng đợi được đến ngày ở chung với em.
- Dạ?
– Lê Hương không nghe rõ, ngẩng đầu lên.
- Không có gì. Em ngủ đi, mai còn đi làm.
- Vâng. Mai em sẽ phải đi gặp người của Drenos để bàn về hợp đồng. Dực Luân đi cùng.
Mạc Tuân hừ lạnh.
- Nghe nói sếp lớn của Drenos vớ vẩn lắm đấy, Dực Luân đi cùng thì yên tâm rồi, nếu không phải là Dực Minh hoặc Thẩm Lăng đưa em đi. Không được uống rượu, tiếp rượu đầu đấy.
- Đương nhiên rồi, đi với Dực Luân làm gì có chuyện phải tiếp rượu ai ạ. Cứ tưởng Dực Luân cà chớn, phất phơ nhưng không ngờ chu đáo lắm. Anh ta sắp gọi bố mẹ là bố mẹ rồi. Chỉ chưa gọi em là chị vợ thôi.
Mạc Tuần bật cười, hôn lên trán Lê Hương.
- Anh nghĩ Dực Luân đang cố gắng giúp đỡ em để lấy lòng bố mẹ em nên mới chu đáo thế. Đạt được mục đích hoặc chán Huy Nam, gã sẽ chẳng còn tốt đẹp như vậy nữa đâu.
Lê Hương nhún vai không ý kiến gì, cảm thấy buồn ngủ kinh khủng.