-Vớ vẩn, em chỉ còn năm mươi hai cần thôi đó.- Lê Hương lập tức ngóc đầu lên phản đối.
Mạc Tuân tỏ ra nghi ngờ.
- Chắc phải nặng hơn chứ? Sao năm hai cân mà như núi đè thế nhỉ?
Lê Hương bực mình lăn xuống khỏi người hắn, đánh cho hắn một phát.
- Anh đè người khác thì được, đến khi bị đè thì kêu nặng. Từ nay trở đi cấm đè lên người em.
Nói rồi Lê Hương lăn xa khỏi Mạc Tuấn, cuốn chăn nằm quay lưng lại với hắn, giận dỗi. Mạc Tuân khúc khích cười, dịch lại gần, vắt tay lên hông cô vừa vỗ nhè nhẹ vừa ư ử một bài hát cũ rích không nhớ rõ tên như người hát ru. Lê Hương mỉm cười nhắm mắt lại ngủ.
Huỳnh Tôn và Thẩm Hoa bắt taxi về đến chung cư, lên tầng mười thì Huỳnh Tôn ôm eo Thấm Hoa, kéo cô về căn hộ của mình.
Vào đến nhà, Huỳnh Tôn ôm chầm lấy Thẩm Hoa muốn hôn nhưng cố né đi.
- Người tôi toàn mồ hôi, để tôi tắm đã...
- Người em cũng toàn mồ hôi mà. Chị lừa em sao? Bắt em phải gọi chị là chị mãi à? Chúng ta bằng tuổi nhau mà, gọi em là anh đi...
- Vớ vẩn, làm gì có chuyện váy lộn lên đầu như thế.
Thẩm Hoa đẩy Huỳnh Tôn ra, lảo đảo đi về phía nhà tắm, nhìn theo, bật cười.
- Hay cho em tắm chung đi... - Cút.
- Em kỳ lưng cho chị...
- Cút.
Thẩm Hoa sập cửa nhà tắm lại, cài chốt. Huỳnh Tôn bĩu môi.
- Không cho thì thôi, đồ lạnh lùng, xấu tính.
- Nói cái gì đó? – Thẩm Hoa quát từ trong nhà tắm. -Chế tôi xấu xí hả? Lát tôi cho cậu biết tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!