Mạc Tuân SỐc đơ người, ngồi im không cử động, mở to mắt nhìn trừng trừng vào Dương Huế. Dù khoảng cách khoảng hơn mười mét, Dương Huế đứng quay mặt về phía hắn nên hắn nhìn thấy cô ta nhếch mép cười độc địa. Dương Huế buông lời đay nghiến.
- Mạc Tuân và tôi vốn dĩ đang tốt đẹp, cô từ đầu nhảy xổ ra cướp anh ấy khỏi tay tôi rồi ngày ngày ngăn cản anh ấy đến gặp tôi khiến Mạc Tuân có ở bên tôi cũng chẳng còn vui vẻ thoải mái như trước nữa. Chính cố chen vào mối quan hệ của
chúng tôi, cướp Mạc Tuân đi, cô xứng đáng bị như vậy.
Giọng Dương Huế cao vút lên, như kim đâm vào tim Mạc Tuân
Dương Huế đang nói cái gì cơ? Cô ta nghĩ Lê Hương sẩy thai, con của hắn chết là điều Lê Hương đáng phải chịu sao? Lê Hương đầu có chen vào mối quan hệ giữa hắn với Dương Huế, cô là Vợ hắn, Dương Huế chỉ là bạn thôi mà.
Lê Hương cao giọng, sửng sốt. - Cô không yêu Dực Minh ư?
- Tất nhiên là tôi yêu Dực Minh, - Dương Huế bước tới gần hơn nữa. – nhưng Mạc Tuân là bạn tôi.Anh ấy yêu tôi, cô không thấy sao? À... Cô thấy chứ, cho nên cô mới ngăn cản bọn tôi ở cạnh nhau. Mạc Tuân luôn bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh tôi mỗi khi tôi yêu cầu. Nhưng kể từ khi có cô, thời gian anh ấy dành cho tôi cứ thưa dần, thưa dần. Gần đây anh ấy tắt máy buổi tối. Đều là tại cô.
Giọng Dương Huế rung lên dữ tợn.
- Tại cô bắt Mạc Tuân tắt máy nên tôi mới đẩy ngã cô đấy, thật đáng đời.
Mạc Tuân hóa đá tại chỗ, tim đập thình thịch, ngực phập phồng tức giận. Hóa ra chính hắn đã hại chết con mình, hại cả vợ mình. Tại hắn dung túng cho Dương Huế, coi cô ta là nữ thần nên
Dương Huế mới sinh ra căm ghét Lê Hương, CỐ tình đẩy ngã Lê Hương, giết con hắn. Thế hóa ra bao lâu nay lời Lê Hương nói đều là thật ư? Dương Huế chỉ là một kẻ dối trá, chuyên để điều, giả vờ, khiến hắn tức giận với Lê Hương, chia rẽ tình cảm giữa họ.
Lê Hương không thể chịu nổi, vung tay tát thẳng vào mặt Dương Huế. Cô ta lảo đảo một chút, lập tức tát lại rồi gào lên, mắt đỏ ngầu hung tợn.
- Lê Hương, cô là đồ âm hồn bất tán. Giờ cô tàn tạ như vậy rồi, trở về nhà mẹ đẻ rồi mà vẫn khiến Mạc Tuân phải để tâm.Anh ấy không nghe điện thoại của tôi nữa, cũng không gặp tôi... Dực Minh thì chia tay với tôi, chặn số của tôi. Tất cả đều tại cô, đều tại cô hết... .
Dương Huế lồng lộn lên như một con quỷ, bước chéo vào phía trong vỉa hè, xô Lê Hương khiến cô mất đà lao thẳng ra đường trong tư thế loạng choạng không phanh lại được.
Ánh đèn ô tô lóe lên trước mắt Lê Hương, tiếng phanh xe rít lên...
Rầm.
Mạc Tuân trừng mắt nhìn, đầu óc đình trệ, toàn thân như bị rút hết sức lực, hai tai ù đi. Hắn vùng dậy nhưng lập tức ngã dúi xuống, chân đau đớn kinh hoàng khiến hắn không thể kết nối nửa bước, trợn mắt nhìn người từ trên ô tô nhào
xuống, vội vã khiêng Lê Hương lên, đưa đi bệnh viện. Máu từ người cô chảy tràn ra đường, nhỏ tong tong thành vệt dài trước khi được đưa vào xe.
Dương Huế đứng bên cạnh trạm xe bus, giả vờ bịt miệng kinh hãi như người qua đường vô tội nhìn thấy tai nạn. Khi chiếc xe kia chở Lê Hương đi rồi, cô ta cười khẩy đắc ý, đi ra đường bắt taxi về nội thành.
Mạc Tuân ngồi trong bóng tối, run lên bần bật một hồi rồi cầm điện thoại lên gọi cho bố Lê Hương.
Lê Hương chết, Mạc Tuân biến thành cái xác không hồn. Hắn không nhớ làm thế nào mình đến được đám tang nhưng hắn lề cái chân bị vỡ mắt cá tới nhà tang lễ, ngồi bên linh cữu của Lê Hương từ sáng đến chiều không động. Khi mọi người ra về hết, Mạc Tuân lễ bước tới bên quan tài, gục đầu lên đó, nước mắt tràn khỏi mi.
Hắn đau khổ, hối hận và căm thù Dương Huế. Hắn muốn ngay lập tức bóp chết cô ta nhưng cả ngày hôm nay Dương Huế không hề đến tang lễ. Cô ta giết chết Lê Hương rồi chẳng mảy may hối hận, cứ nhơn nhơn như vậy, tiếp tục sống cuộc đời sung sướng của mình trong khi Lê Hương vô tội của hắn nằm ở đây, chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo. Mạc Tuân khóc nức nở thành tiếng, gào lên từng hồi như một kẻ điên, ôm lấy quan tài. Hắn khóc cho đến khi cạn khô nước mắt, Cổ họng đau đớn, hai hốc mắt bỏng rát. Hắn ước gì mọi chuyện quay lại từ đầu...
Nếu cha mẹ hắn không chết, cuộc đời hắn cũng sẽ không khốn đốn như vậy. Nếu không khốn đốn hắn sẽ không cần đến sự giúp đỡ của Dương Huế, không dây dưa với cô ta, vậy thì Lê Hương của hắn sẽ không bị hành hạ trong đau khổ, chết oan tức tưởi như thế này.