Mạc Tuân lắc đầu, nói dối.
- Con không biết. BỐ, giấc mơ đó rất chân thực, Con nhìn thấy máu chảy lênh láng khắp nơi, bố mẹ đều chết. Hai người đừng đi công tác nữa, mặc kệ đi. Tiền có thể kiếm sau, mạng mới là quan trọng. Nếu lát nữa chiếc xe kia đến và có biển số D2 – H137, tài xế mặc áo khoác nâu, đội mũ cao bồi như con nói thì hai người phải ở nhà.
Thái Cầm muốn cười nhưng không cười nổi, Mạc Đông bán tín bán nghi. Mạc Tuân tiếp tục thuyết phục.
- Con từng xem trên kênh phim khoa học, có hiện tượng báo trước tai nạn bằng những giấc mơ rất chính xác...
Tiếng còi xe vang lên bên ngoài, điện thoại của Mạc Đông reo vang. Chiếc xe đón người đã đến.
Mạc Tuân hoảng hốt nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn phải bình tĩnh để không khiến mình giống như một thằng điên.
- BỐ, ra xem thôi. Nếu đúng như con nói thì giấc mơ này là thật, chiếc xe nhất định sẽ gặp tai nạn.
Ông Mạc Đông gật gù, đứng lên đi ra ngoài, bà Thái Cầm hấp tấp đi theo phía sau, Mạc Tuân ra
sau cùng. Hắn nhớ rõ mọi chuyện bởi vì tờ báo đưa tin vụ tai nạn được hắn cất giữ rất cẩn thận suốt nhiều năm sau đó. Ông Mạc Đông mở cửa đi ra ngoài, đầu tiên sững lại vì nhìn thấy tài xế mặc áo khoác nâu, đội mũ cao bồi đang ngồi ở ghế lái, sau đó vội vã đi ra khỏi cổng, nhìn biển số xe.
Mặt Mạc Đông và Thái Cầm cắt không còn hột máu vì biển số đúng là biển mà Mạc Tuân miêu tả.
Người phụ xe thấy họ ra tay không thì ngạc nhiên.
- Ngài Mạc Đông, hành lý của ngài đâu ạ?
Mạc Đông nhìn qua kính xe màu trắng, thấy có một gia đình bế con nhỏ và một người đàn ông mặc áo len nâu đỏ thì lắc đầu nguầy nguậy.
- Chúng tôi không đi nữa. Làm phiền các anh rồi. Nhà tôi hôm nay có việc đột xuất, ông chú họ vừa gọi điện báo nên phải hủy chuyến công tác.
- À, vậy chúng tôi đi đây. Chúc ngài và phu nhân một ngày tốt lành.
Phụ xe cúi đầu lịch sự, ra hiệu cho tài xế rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Mạc Tuân cảm thấy nhẹ cả người, tâm tình hốt hoảng dịu hẳn, chân tay có giờ mới có cảm giác. Hắn bấm thử vào tay mình, thấy đau ơi là đau thì biết đây không phải giấc mơ.
Cả nhà Mạc Tuân đứng nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất dạng ở cuối con đường mới cùng nhau vào nhà. Mạc Đông túm tai Mạc Tuân và hỏi:
- Trên xe đúng là toàn người như con nói, vậy chẳng phải họ sẽ chết hết hay sao? Mình không thể giúp họ à?
- Con cũng muốn giúp lắm nhưng không biết phải làm thế nào. – Mạc Tuân chưa kịp vui mừng đã cảm thấy áy náy.- Bố có cách nào giúp được họ không?
Mạc Đông và Thái Cầm cũng chịu chết. Nếu nói trắng ra là con trai tôi mơ thấy vụ tai nạn chắc người ta nghĩ nhà họ bị điên. Họ cũng không quen những người ngồi trên xe, làm thế nào mà cảnh báo được.
Một nhà ba người thở ngắn than dài một hồi rồi quyết định cùng nhau làm bánh cho thư giãn, dù sao cũng chẳng lên xe, không đi công tác.
Mạc Đông gọi điện thoại cho phó giám đốc báo ốm đột xuất, điều người khác đi thay mình rồi yên tâm vào bếp. Mạc Tuân chui vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương. Một thiếu niên mười tám tuổi non nớt, trẻ trung nhìn lại hắn.