Lê Hương còn lâu mới gọi điện cho hắn, cô chỉ hứa bừa như vậy thôi. Rõ ràng cô căm ghét hắn, muốn đá hắn ra càng xa càng tốt. Kiếp trước hắn và Dương Huế thân thiết, hành hạ Lê Hương khổ sở, kiếp này chắc chắn cô sẽ dùng lại phương pháp đó với hắn, khiến hắn phải vật vã vì ghen tuông với Huỳnh Tôn. Mạc Tuân chưa bao giờ là một kẻ thụ động để người khác tùy ý điều khiển.
Mạc Tuân lái xe đến trước quán Gà Cay, đậu xe ngay gần cửa, hạ kính hông xuống lấy chai rượu whisky nâu đỏ để sẵn ở ghế lái phụ mở ra uống. Hắn nhìn vào quán Gà Cay, xem đồng hồ, chờ đợi.
Huỳnh Tôn đang làm ở quán này, khoảng chín giờ sẽ tan ca. Hắn uống rượu, nếu thuận lợi có thể thuê Huỳnh Tôn lái xe đưa mình về. Hắn đã điều tra về Huỳnh Tôn, thấy y có một thời gian làm lái xe thuê kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, với những người như vậy khi thấy công việc bày sẵn trước mắt sẽ không đời nào từ chối.
Gia cảnh nhà Huỳnh Tôn là một dấu hỏi lớn với Mạc Tuân bởi vì thám tử mà hắn thuê chỉ điều tra được rằng Huỳnh Tôn là con của một tay anh chị nào đó ở thành phố Hoàng Đô này.Y bỏ nhà đi từ khi còn học cấp ba, tự mình bươn chải vất vả bên ngoài để kiếm tiền nuôi thân, bản lĩnh rất lớn, không phải là người dễ bắt nạt. Muốn đối phó với Huỳnh Tôn, hăm dọa và vũ lực là chuyện viễn
-
tưởng, cần phải dùng đồng tiền, sự lịch thiệp mà đè nén, đàn áp.
Chín giờ mười, Mạc Tuân nhìn thấy Huỳnh Tôn chào mọi người rồi ra khỏi quán. Y vươn vai, làm mấy động tác khởi động cho đỡ mỏi rồi rút thuốc lá ra châm một điếu. Hắn bước ra khỏi xe rút thuốc lá ra, thả bật lửa xuống chân rồi cúi xuống nhặt. Hắn giả vờ khua khua như người say quá không nhìn rõ bật lửa, mãi không nhặt được. Huỳnh Tôn bước tới, cúi xuống nhặt hộ.
Hắn ngẩng lên, Huỳnh Tôn bật lửa lên châm thuốc cho hắn, nhếch mép cười.
- Anh uống nhiều rồi phải không?
Mạc Tuân ghé điếu thuốc vào châm, hít một hơi, thở khói ra.
- Cảm ơn cậu. Cậu làm ở quán này sao? Tôi cũng hay mua gà nhưng chưa bao giờ thấy cậu.
Huỳnh Tôn đưa lại bật lửa cho Mạc Tuân.
- Ồ, anh là khách quen à? Tôi làm trong bếp, không phải bồi bàn hay thu ngân nên anh chưa nhìn thấy cũng phải thôi.
Mạc Tuân gật gù.
- Ra vậy.
Hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu. Huỳnh Tôn nhìn vào chiếc xe không người, thắc mắc.
- Anh uống nhiều như vậy lái xe có sao không? Cá cắn câu rồi. Mạc Tuân cười nhẹ nói dối.
- Tôi đang định gọi lái xe thuê nhưng không có SỐ. Mắt tôi hoa lên rồi, rượu nặng quá, ngấm từ từ...
Huỳnh Tôn bật cười.
- Vậy để tôi lại cho. Dạo trước tôi cũng lái xe thuê một thời gian nhưng gần đây lái xe thuê nhiều lắm, cạnh tranh không lại, tôi không chạy nữa.
Mạc Tuân giả vờ nhướn mày ngạc nhiên.
-Vậy sao? Tốt rồi, nhà tôi ở trong nội thành, chạy chỉ mười lăm phút thôi. Cậu lái đi.
Huỳnh Tôn không nghi ngờ gì, mở cửa xe. Mạc Tuân không ngồi ghế sau mà ngồi ngay ở ghế phụ lái, đọc địa chỉ cho Huỳnh Tôn.
Mạc Tuân lấy điện thoại ra, rất tự nhiên hỏi số của Huỳnh Tôn.
- Đọc cho tôi số của cậu đi, khi nào đi uống rượu tôi sẽ gọi. Tôi chẳng có số của lái xe thuê nào cả.
Huỳnh Tôn bật cười đọc số rồi hỏi:
- Trông anh... thành đạt như vậy mà trước đây không thường đi uống rượu sao?
- Nếu chủ uống thì tôi sẽ đi taxi hoặc mang tài xế theo. Hôm nay tình huống hơi đặc biệt một chút.