Lê Hương gọt hoa quả cho Mạc Tuân, ở lại trò chuyện với hắn cho đến khi Thái Cầm mang cơm vào bệnh viện mới trở về nhà. Mạc Tuần ăn cơm xong, chờ mẹ mình đi khỏi, chốt cửa phòng lại gọi điện cho Huỳnh Tôn.
- [Alo, vẫn chưa có kết quả gì cả. Tôi đã nhờ bác cả và các anh em rồi nhưng không lần ra cái gì.
1
Trước nhà tên đó không có camera, cũng không ai nhìn thấy kẻ đã ném tiền vào cửa nhà gã cả.].
Huỳnh Tôn báo cáo luôn một lèo. Mạc Tuân khá thất vọng nhưng nghĩ chắc không dễ tìm ra như vậy nên nói:
- Cứ tiếp tục điều tra cho tôi. Tôi không tin ả không để lại bất cứ dấu vết nào.
- [Sếp, nếu anh đoán được đó là Dương Huế làm, sao không bắt đầu luôn từ ả. Bắt cóc, dọa một chút, nếu ả thực sự làm sẽ khai ra ngay thôi mà.]
Mạc Tuần bật cười.
- Không thể làm thế được. Dường thì không phải chỗ chúng ta có thể sử dụng phương pháp giang hồ.
- [Nhưng Dương Huế dùng dao để đối phó với Lê Hương, chẳng lẽ chúng ta phải dùng hoa đánh ả ?]
- Phải, chúng ta dùng hoa nhưng hoa hồng của chúng ta có gai. Còn Mai Chi thì sao?
- [Con nhỏ đó không còn tiền ạ. Sau khi thuê thủy phân ào ạt nhảy vào bình luận vớ vẩn trong tài khoản cá nhân của Lê Hương thì Mai Chi cạn tiền, nợ của họ hàng bốn mươi triệu vẫn chưa trả được. Cô ta không có tiền thuê người làm chuyện này đầu. Bị sếp cảnh cáo xong Mai Chi cũng đau chân, trốn trong nhà mấy ngày liền. Loại cắn sau lưng nhát như cáy ấy không khuấy đục nước được.]
- Lê Hương muốn cậu làm vệ sĩ cho cô ấy.
- [Được ạ]- Huỳnh Tôn lập tức đồng ý. [Tôi có thể làm tài xế kiêm vệ sĩ và trợ lý của Lê Hương luôn.Tôi cũng từng thi đỗ vào công ty vệ sĩ rồi nhưng ông già giở trò sau lưng khiến tôi bị đuổi việc.].
Mạc Tuần cười nhẹ, nghĩ một lát rồi nói. - Tôi muốn có số của bố cậu. Gửi cho tôi đi.
- [Đừng.]- Huỳnh Tôn kêu lên hốt hoảng.
[Anh định làm gì? Ông ấy mà ra tay thì không mất mạng cũng đổ máu.Anh bảo Dương thì khó chọc còn gì.]
Mạc Tuân trầm ngâm không trả lời. Huỳnh Tôn tiếp tục.
- [Tôi sẽ cố gắng tìm ra dấu vết của kẻ thuê người, anh đừng liên hệ với ông ấy. Nếu anh vung tiền ra, bố tôi sẽ chẳng điều tra gì đâu, trực tiếp cho người ra tay với Dương Huế luôn đấy. Thủ đoạn của hắc bang không đùa được đâu. Tôi chạy khỏi nhà vì không nhìn nối những chuyện đó.]
Mạc Tuân thở dài.
-Vậy cậu có số của ai đó nhẹ nhàng hơn, khôn ngoan và kín kẽ hơn không?
Huỳnh Tôn ậm ừ một lát rồi khai ra.
- [Có anh họ tôi. Ông hoạt động lặng lẽ hơn, nhân đạo hơn một chút, có thể nói chuyện được.]
- Khi nào tôi ra viện cậu sắp xếp cho tôi một cuộc gặp gỡ với anh cậu nhé. Từ mai tôi sẽ thuê cậu làm lái xe cho Lê Hương. Dùng xe của tôi đưa đón cô ấy, tôi sẽ mua thêm một cái.
- [Vâng ạ .
Mạc Tuần cúp máy, ngả người nằm nghiêng sang bên trái.
Hắn ở phía sau Lê Hương, hậu thuẫn cô, kéo về cho cô bao nhiêu hợp đồng quảng cáo, xử lý đám thủy quân mà Mai Chi thuê, âm thầm cảnh cáo Mai Chi.
Thế mà vẫn để sót một Dương Huế bất tài vô tướng, dùng tiền của gia đình để giở trò bỉ ổi, muốn đâm bị thương Lê Hương của hắn. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế, Dương Huế tranh cướp với Lê Hương, hại Lê Hương hết lần này đến lần khác.
Kiếp trước sau khi hắn và Lê Hương chết đi có lẽ Dương Huế vẫn sống cuộc đời hạnh phúc, ăn sung mặc sướng. Kiếp này Mạc Tuân không để cô ta đắc ý đâu.
Hắn sẽ khiến Dương Huế thân tàn ma dại, khiến cô ta trả giá cho cả hai kiếp. Để xem khi mất hết tất cả rồi Dương Huế còn có thể đi hại người được không.