Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

Hiện tại cô sẽ thay đổi mọi thứ. Mạc Tuân, Dương Huế, hai người cứ tự do mà đến với nhau đi, tôi đi đường tôi, không thèm để ai người vào mắt đầu. . 

Lê Hương ra khỏi nhà, đi bộ dọc trên vỉa hè về phía ngã ba. Gần bốn giờ rồi, chắc Huỳnh Tôn sẽ đến sớm hơn dự định, cô đi xuôi hết vỉa hè thì đi ngược lại cho đến khi nhìn thấy một chiếc mô tô đen bóng tấp vào lề đường. 

Huỳnh Tôn lật mũ bảo hiểm lên, nhếch mép cười. 

- Đại tỷ, mới mấy tháng không gặp, sắp không nhận ra rồi đấy. Nhìn phía sau cứ tưởng người mẫu chụp ảnh đường phố nào đi lạc. 

Lê Hương cười rạng rỡ, vui mừng kêu lên. 

- Huỳnh Tôn. Tôi lại tưởng ông đi xe khác đến. Mô tô này đẹp ghê. 

- Đừng nói là bà nghĩ tôi đi xe đạp đến đón bà nhé. 

Huỳnh Tôn tiêu sái đưa mũ bảo hiểm nhỏ cho Lệ Hương. Cô thích chí cầm lấy, đội ngay vào, trèo lên sau xe. 

- Trời ơi thích quá. Từ bé đến giờ tôi chưa từng được ngồi xe mô tô phân khối đầu. 

- Đại tỷ toàn được siêu xe đưa đón, không cần kể khổ.- Huỳnh Tôn khúc khích cười. 

Lê Hương bĩu môi. 

- Đi thôi, công viên thẳng tiến.Vịt ơi, chị đến đây... 

Huỳnh Tôn phá lên cười rồ ga phóng đi. 

Gió thổi vù vù khiến Lê Hương phải lấy kính trong túi xách ra đeo vào, cảm giác tự do tự tại, trẻ trung và tươi tắn thật là thích. Không cần giữ hình tượng, không cần sợ Mạc Tuân không thích, ghen tuông hay quản lý. Lê Hương cười mãi không thôi, nhẹ nhõm và hạnh phúc. 

Huỳnh Tôn thực sự đưa cô đến công viên trong thành phố, mua bỏng ngô và Coca, họ cùng 

xếp hàng mua vé đạp vịt. Lê Hương trầm trồ. 

- Ông cao khiếp, tôi đã cao lắm rồi mà chỉ đứng đến tai ông. Từ lần cuối gặp đến giờ ông lại cao thêm à? 

- Chẳng biết nữa.Ai để ý mấy chuyện này đâu. 

Lê Hương nhìn từ đầu đến chân Huỳnh Tôn.Y mặc quần bò, áo phông đen, đi giày thể thao cũng màu đen, thân hình cao lớn khỏe mạnh, cơ bắp căng chặt ẩn hiện bên dưới lớp áo, hai cánh tay cường tráng phô diễn đẹp mặt. Đặc biệt Huỳnh Tôn rất dễ nhìn, mặc dù không phải dạng đẹp trai chói lóa như Mạc Tuần nhưng khuôn mặt cũng rất có nét, nam tính và dữ dội, gây ấn tượng mạnh với người xung quanh. Họ đứng cùng nhau, ăn mặc tương tự, thu hút ánh nhìn của nhiều người. 

Huỳnh Tôn đỡ Lê Hương xuống thuyền vịt, khéo léo và thuần thục rồi bắt đầu đạp. Lê Hương thích thú ngồi ở phía đối diện nhìn, chẳng bao giờ cô đạp cái nào, đi chỉ để ngắm hồ nước trong veo, tận hưởng những làn gió mát rượu thổi tới. 

- Thoải mái quá. Ông thế nào rồi? Đã về nhà chưa? 

- Chưa. Tôi vẫn loanh quanh ở khu cũ nhưng đổi phòng trọ khác lớn hơn. Giờ tôi đang đi làm ở quán gà rán của bác cả, bác ấy bảo kê cho, bố tôi chịu chết không dám động vào. Dạo trước đi làm công trường, quán cafe, khách sạn, siêu thị... cứ được nửa tháng là người ta đuổi. 

Lê Hương sửng sốt. 

- Sao lại thế? Huỳnh Tôn cười khẩy, châm thuốc hút. 

- Thì ổng muốn tôi về tiếp quản công việc ở nhà mà. Tôi không chịu, bỏ nhà đi từ hồi cấp ba còn gì, hồi đó ổng mặc kệ, để đời dạy tôi, chờ đến khi tôi khổ quá không chịu nổi phải mò về cầu xin. Giờ ông thấy tôi nhơn nhơn ở bên ngoài, vẫn sống được thì mất kiên nhẫn, ra tay, dùng các mối quan hệ chèn ép để tôi mất việc. 

Lê Hương ngớ người, tròn mắt nhìn Huỳnh Tôn.Y hút thuốc, phả khói ra nghi ngút. Khói vờn quanh khuôn mặt bất cần, trông ấn tượng vô cùng. 

- Hồi xưa ông chẳng bao giờ nói... 

- Vì khoảng cách quá lớn. Bà là tiểu thư con nhà giàu, tôi chỉ là một thằng lưu manh con bỏ nhà đi. Kể khó kể khổ để bản thân mình thảm hại thêm à? Nghe nói công ty của bố bà phá sản. 

Huỳnh Tôn nhướn mày. Lê Hương gật đầu, cười buồn. 

- Phá sản rồi. Bị đối thủ kiện vì bản quyền sản phẩm, thua kiện, vỡ nợ. Nhà tôi phải bán hết biệt thự, đất đai, cổ phiếu, vàng... mà chưa trả hết nợ. Giờ chỉ còn ngôi nhà nhỏ đó thôi. 

Huỳnh Tôn nhìn chằm chằm vào cô, nhếch mép cười. 

- Trông bà tươi tắn như vậy, không nghĩ gia đình khốn khó nha. 

- Đỡ khốn khổ rồi ấy nhưng tôi đang lâm vào tình huống oái oăm lắm đây. - Lê Hương thở dài. - Có người trả nợ hộ. 

Huỳnh Tôn phá lên cười. 

-Yên nào, để đại thiếu gia đầy đoán xem có đúng không nhé. Tên đó thích bà, đứng ra giúp đỡ, muốn rước bà về làm phu nhân phải không? 

Lê Hương nhăn nhó gật đầu. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận