- Vậy thì bà đừng mặc váy nữa, chuyển sang mặc quần áo năng động đi. Ngổ ngáo cũng được. Tôi thấy bà mặc như thế này đẹp mà an toàn hơn mặc mấy bộ váy là lượt kia, trông sợ chết khiếp, toàn bị bọn đàn ông nhìn vào.
Lê Hương phì cười. - Ông giữ con gái mới lớn đấy à? Huỳnh Tôn gật gù.
- Em gái tôi cũng giống như bà ấy, nhưng mà nó có vệ sĩ đi kèm, lại học võ nữa, không đáng lo bằng bà. Nhìn mà... chậc chậc.
Lê Hương cười không dứt miệng, khoan khoái ngắm cảnh, thực sự nhẹ nhõm.
-Vậy để tôi thay đổi dần xem thế nào. Thực ra hôm nay tôi có hẹn với hắn đấy, sáu rưỡi hắn sẽ đến đón tôi đi ăn tối nhưng tôi không muốn đi.
- Đừng có đi. – Huỳnh Tôn hút thuốc xong bỏ đầu lọc vào cái thùng rác nhỏ dưới gầm ghế, với bỏng ngô ăn cùng.- Cứ đi với tôi, về muộn, cho hẳn leo cây.
Lê Hương gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
- Lát ông đưa tôi đi mua hồ sơ nhé, tôi muốn đổi chỗ làm.
- Được, bà muốn đi đâu tôi đưa bà đi đó.
LI
Lê Hương muốn làm công việc mà kiếp trước cô không thể làm, nộp hồ sơ vào Derefout, làm kế toán. Nếu họ muốn cô làm người mẫu sản phẩm cô cũng có thể làm được, muốn thử được làm. Thực ra Lê Hương không cần phải làm việc cho Derefout, có thể chọn một công ty khác để xin việc, tránh xa Mạc Tuân và Dương Huế ra những cô không muốn. Cô sẽ khiến Mạc Tuân phải khó chịu vì không đạt được thứ mà hắn muốn, Dương Huế phải trả giá vì đã hại chết đứa con tội nghiệp mới thành hình của cô rồi tiếp tục đẩy cô ngã chết. Dương Huế yêu Dực Minh, nếu Lê Hương có thể bám lấy đùi vàng của Dực Minh, làm cho Dương Huế tức điên lên thì thật sảng khoái.
Cô sẽ tìm cách cùng Dực Minh đóng cái vai bạn bè trong sáng mà Dương Huế diễn với Mạc Tuần trước kia cho Dương Huế Biết thế nào là gậy ông đập lưng ông. Cả Mạc Tuân cũng vậy.
Lệ Hương và Huỳnh Tôn đạp vịt chán thì đi chơi ném lon. Huỳnh Tôn ném rất giỏi, thắng được hai con gấu bông nhỏ cho Lê Hương. Sau đó họ vào quán kem gọi kem dừa khổng lồ ăn chung, chụp ảnh tự sướng cùng nhau, làm mặt xấu, cười như nắc nẻ.
Lê Hương vui vẻ thực sự cho đến sáu rưỡi tối, Mạc Tuần gọi điện.
Cô nhìn màn hình điện thoại, nhăn mặt. Huỳnh Tôn cười nhạt.
- Để tôi nghe cho.
- Thôi, bố mẹ tôi mà biết chuyện chắc tôi bị tra tấn đã hai lỗ tai.Yên lặng nhé.
Lê Hương ấn nghe, đổi giọng ngọt ngào thường ngày.
- Alo, anh đến rồi ạ?
- [Anh đến rồi, đang ngồi với bố mẹ em. Em sắp về chưa?]- Giọng Mạc Tuân trầm ấm, vẫn pha ý cười nhàn nhạt.
Lê Hương giả vờ áy náy.
- Làm sao bây giờ, em ra ngoài gặp bạn cũ, mải buôn chuyện quá nên giờ vẫn chưa về. Xin lỗi anh, chắc em không về kịp để đi cùng anh rồi.Anh ăn Cơm cùng bố mẹ em được không? Em xin lỗi, anh nói khéo với bố mẹ em một tiếng, không họ măng em chết.
Huỳnh Tôn nhướn mày, gậy gù, giơ ngón cái ra với Lê Hương. Cô nhếch mép cười. Mạc Tuần im lặng hai giây rồi hỏi:
- [Bạn nào vậy?]