Tên cầm đầu mở điện thoại, đưa ảnh chụp Lê Hương ra.
Dương Huế điên cuồng nhìn quanh phòng, nhìn tới chiếc sofa kê lên bệ cửa sổ, mắt đỏ ngầu, gào lên.
- Ở trốn rồi, đuổi theo mau... Bắt ả lại cho tôi.
Tên cầm đầu lập tức lao ra ngoài nhưng ba tên đàn em còn lại thì chẳng hề nhúc nhích, thậm chí còn sập cửa, khóa lại, từ từ tiến về phía Dương Huế.
Dương Huế ngớ người, hoảng hồn hét lên.
- Các người định làm gì? Còn không mau đuổi theo bắt Lê Hương lại? Tôi đã trả tiền cho các người đấy nhé... .
Ba tên lưu manh cười nhạt.
- Chúng tôi đã uống thuốc, không thể không giải tỏa. Cô gái kia đã chạy thoát rồi, hay là cô thế chỗ đi.
- Đúng đấy. Cô xinh đẹp hơn đứa bị bắt lúc nãy, chắc là mùi vị ngon lành lắm đây.
Dương Huế không thể tin vào tai mình, gào lên, xông thẳng về phía cửa.
- Đừng có điện. Tôi là chủ thuê, tôi trả tiền. Các người dám đụng vào tôi sao? Lộc Đại sẽ băm vằm các người thành trăm mảnh.
Ba tên lưu manh lập tức ngăn cô ta lại.
- Đại ca á? Đại ca không đến đây, làm sao biết được mọi chuyện như thế nào. Chúng tôi nhận số tiền còn lại về nộp cho đại ca là xong mà. Đúng không các anh em.
- Đúng thế. Có tiền rồi tức là thương vụ hoàn thành, cái khác đại ca không quan tâm đầu. Sau mỗi vụ, đại ca sẽ vứt số điện thoại cũ đi, dùng số mới. Cô là thánh nhân cũng không liên lạc được với anh ấy.
- Nào nào, đừng nói nhiều, tao nóng hết cả người rồi đây này.
Ba tên lưu manh xông vào. Dương Huế la hét, bị chúng giữ cả tay lẫn chân, ấn xuống giường, nhét giẻ vào miệng.
Cô ta vùng vẫy như điên nhưng không lại với sức lực của ba người đàn ông. Một tên cởi quần ra, xé toạc váy của Dương Huế, quỳ vào vị trí. Mấy cái giá để camera xung quanh giường bắt đầu kêu ro ro, camera được tên cầm đầu ngồi nhàn hạ hút thuốc ở bên ngoài bật lên bằng điều khiển từ xa, từ từ xoay về phía Dương Huế. Hình ảnh hiện lên ở màn hình điện thoại của tên cầm đầu. Gã khoan khoái ngồi xem.
Dương Huế kinh hoàng nhận ra tình trạng khốn cùng của mình. Bốn chiếc camera chĩa thẳng vào cô ta, đèn đỏ nhấp nháy.
Hai tên đang giữ chặt chân tay, một tên quỳ vào giữa, lấy một lọ dung dịch ra đổ thẳng xuống cánh hoa của Dương Huế. Cô ta gào lên từng tiếng đứt quãng nhưng âm thanh bị chiếc giẻ bịt lại, mắt trợn ngược lên, nước mắt trào ra.
Tên lưu manh xoa dung dịch lên hàng của mình rồi cứ thế cắm thẳng vào hang động, không hề đeo đồ phòng hộ. Dương Huế đau tái mặt vì bị xâm nhập đột ngột bởi một người xa lạ, giãy dụa kịch liệt nhưng không ăn thua. Cô ta gào thét không thành tiếng, chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại lâm vào bước đường này.
Camera chạy ro ro, hình ảnh được thu lại trọn ven.
Tên cầm đầu nhắn tin cho Lộc Đại, gã đang lái xe băng băng trên đường, mở tin nhắn ra đọc xong thì nhếch mép cười. Chiếc xe lao lên một chiếc cầu bắc ngang qua sông, Lộc Đại ném luôn chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Dương Huế xuống sông sau đó lấy một chiếc khác ra nhắn tin cho Huỳnh Tôn.
Huỳnh Tôn đang lái xe đưa Mạc Tuân và Lê Hương về khách sạn, nhận được tin nhắn, mở ra đọc.
Huỳnh Lộc:Xong việc rồi, chờ lấy video.
Huỳnh Tôn: Cảm ơn anh họ.Vất vả cho anh rồi.
Huỳnh Lộc: Không có gì. Ở bên ngoài vất vả quá thì về nhà đi. Cả nhà vẫn chờ cậu đấy.
Huỳnh Tôn cười nhạt không trả lời.
Lê Hương đang run rẩy ôm chặt lấy Mạc Tuân, nước mắt rơi như mưa. Mạc Tuân nhẹ nhàng vỗ về cô.
- Không sao rồi, cảnh sát sẽ tới đó rất nhanh thôi. Bọn kia không thoát được đâu.