Mạc Tuân: Em về nhà chưa? Đi chơi có vui không?
Lê Hương nhíu mày khó chịu.
Kiếp trước khi tán tỉnh cô Mạc Tuân không hay nhắn tin gọi điện, đó là thói quen của hắn. Hắn chỉ siêng nhắn và gọi cho Dương Huế thôi, với những người khác, chỉ khi cần lắm hắn mới liên lạc. Sao kiếp này hắn nhắn nhiều thế nhỉ?
Lê Hương gõ gõ trán, nhớ lại ký ức của kiếp này, cảm thấy khác thật. Kiếp này hắn rất siêng nhắn tin, gọi điện, khiến cô xiêu lòng nhanh hơn.
- May mà trọng sinh đúng lúc này, vẫn còn kịp... Lê Hương nhắn lại.
Lê Hương: Em về rồi ạ. Đi chơi vui lắm, nói rất nhiều chuyện.Anh đang ở đâu vậy?
Mạc Tuân ghét nhất là có người hỏi hắn đang đâu. Hắn có thể hỏi Lê Hương, quản lý cô. nhưng khi cô hỏi lại hắn sẽ tỏ ra không thích bởi vì những lúc đó có thể hắn đang ở cùng Dương Huế, không muốn trả lời. Giờ Lê Hương cứ những điều hắn không thích mà làm, cho Mạc Tuân khó chịu chơi.
Mạc Tuân:Anh về nhà rồi, đang xem tài liệu.
Lê Hương xem xong quảng điện thoại sang một bên, chẳng nhắn gì nữa. Kệ hắn, cô chả có chuyện gì để nói với hắn.
Lê Hương tiếp tục đi làm ở công ty cũ, tận hưởng cuộc sống độc thân tự do tự tại. Cô đi uống cafe với đồng nghiệp bên ngoài nhiều hơn trước thay vì chúi đầu vào điện thoại chờ tin nhắn của Mạc Tuần như kiếp trước. Hắn nhắn tin, nửa ngày cô mới xem, trả lời một tin rồi nửa ngày mới lại nhìn đến tin tiếp theo. Hắn gọi điện, cô đều đang ở bên ngoài, lúc thì đi cùng đồng
nghiệp, khi lại đi với Huỳnh Tôn. Hắn hẹn đi ăn, Lê Hương giả bài “em cũng muốn đi lắm nhưng có việc...” Cô có cả tá việc đã lên sẵn để từ chối Mạc Tuân cho nên tận hai tuần sau khi trọng sinh Lê Hương mới trực tiếp gặp mặt hắn bởi vì Mạc Tuân đến nhà cô ăn tối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!