Cô gái cũng nhặt lại hồ sơ, khuôn mặt không trang điểm xinh đẹp một cách sắc bén khiến Lê Hương liếc nhìn một lần lại nhìn thêm lần nữa.
Các công ty lớn đặt trụ sở ở đây tuyển nhân viên văn phòng mà cũng xinh đẹp như thế này sao?
Lê Hương trầm trồ thán phục, ôm một nửa chồng hồ sơ cho cô gái trẻ kia. Cả hai tiếp tục đứng đợi thang máy. Cô ta chỉ vào lý lịch Lê Hương cầm trên tay.
- Cô tới xin việc à? Tầng bảy sao? - Phải. Cô lên tầng mấy?
- Tôi cũng lên tầng bảy đây. Tên tôi là Thẩm Hoa. – Kèm theo câu nói là một nụ cười rạng rỡ.
Lê Hương cười đáp lại. - Tôi là Lê Hương.
Họ chờ thang máy xuống, cùng nhau vào.Thẩm Hoa khen ngợi.
- Lê Hương, cô xinh thật đấy. Không cần trang điểm vẫn rất xinh đẹp và trong trẻo.
- Cảm ơn cô.Tôi lại thấy cô xinh đẹp hơn. Kiểu mạnh mẽ ấy. Tôi muốn theo đuổi hình tượng mạnh mẽ nhưng chưa được. Mua quần áo về mặc cảm giác cứ không quen.
Thẩm Hoa cười khúc khích.
- Có gì mà không quen, hình tượng của cô muốn chuyển sang mạnh mẽ chỉ cần ngừng cười, ngẩng cao đầu, kiêu kỳ một chút là ra ngay mà. Khuôn mặt cô rất dễ tạo ra các hình tượng đa dạng.
Lê Hương mím môi thích thú vì được khen, làm theo lời Thẩm Hoa.
- Như thế này ấy à? Không cười, kiêu kỳ giận dỗi cả thế giới vì họ nợ tiền mình.
Thẩm Hoa phá lên cười.
- Đúng rồi đó. Ôi, nhìn khác hẳn luôn nhé, xinh lắm ấy.
- Cảm ơn cô.Thực ra tôi nhìn những mỹ nhân đi lên trước kia rồi, biết mình chỉ thuộc dạng trung bình thôi nhưng cô khen như vậy tôi tự tin hơn hắn.
Thẩm Hoa động viên. - Cố lên, tôi nghĩ cô sẽ đậu thôi.
Lê Hương cũng hy vọng như vậy. Thang máy lên đến tầng bảy, Lê Hương chồng hồ sơ ngay ngắn lên cho Thẩm Hoa, cô rẽ sang bên phải, theo bảng hướng dẫn cho người nộp hồ sơ, Thẩm Hoa đi về phía tay trái.
Lê Hương đi tới cửa phòng tập 03 như chỉ dẫn, xếp hàng sau những người đi nộp hồ sơ, thấy
cửa phòng tập kế một cái bàn có hai người ngồi, một đàn ông, một phụ nữ. Mấy cô gái đến ứng tuyển đang phải tẩy trang ngay tại chỗ bằng khăn ướt và dung dịch tẩy trang. Người đạt yêu cầu được cầm hồ sơ vào phòng tập, người bị loại sẽ lập tức quay ra, đi về luôn, thậm chí còn chưa được nộp hồ sơ.
Lê Hương ngạc nhiên, tò mò đứng nhìn, cảm thấy lo lắng khi số lượng những người được vào phòng tập chỉ bằng một phần tư so với những
người phải ra về. Khi các cô gái đã tẩy trang ấm ức, tức tối đi qua Lê Hương, cô cũng thất kinh.
Chẳng còn thấy bóng dáng các đại mỹ nhân đẹp long lanh huyền ảo như hồi nãy nữa, những khuôn mặt sau khi tẩy trang xong chỉ dưới trung bình, thậm chí cô còn thấy xấu. Lê Hương tháng phục khả năng trang điểm của các cô gái này. Họ có thể tự biến mình từ không xinh thành xinh đẹp tuyệt trần, khiến người khác ngỡ ngàng. Người mẫu cũng trang điểm rất đậm, dáng người những cô gái bị loại rất đẹp, sao lại không được nhận nhi?
Lê Hương cảm thấy khó hiểu.
Hàng người sau lưng cô tiếp tục được nối dài bởi những người đến sau.
Đến lượt Lê Hương bước tới bàn gần. Cô cúi chào.
Người đàn ông đang ngồi ở bàn mặc vest chỉn chu, rất đẹp trai với nước da nâu khỏe khoắn. Bên cạnh là một phụ nữ đứng tuổi đeo kính, trông có vẻ nghiêm khắc. Hai người họ nhìn kỹ từ đầu đến chân Lê Hương bảo cô quay ngang, quay dọc rồi người phụ nữ vẫy cô lại gần.
Lê Hương bước tới sát bàn, cúi đầu xuống như được ra hiệu. Người phụ nữ rút khăn ướt quệt lên mặt cô một đường mát lạnh, săm soi. Cô không đánh phấn, chỉ tô chút son, quệt ra mà có bụi thì xấu hổ lắm.
Chiếc khăn ướt vẫn trắng tinh, không có vết tích gì. Bà ta mỉm cười vẫy cô.
- Thông qua, mời vào, - Dạ, em cảm ơn ạ.
Lê Hương mừng rỡ cúi đầu với cả hai người, nhanh nhẹn đi vào phòng.