Lương khởi điểm của người mẫu sản phẩm là hai mươi triệu, cao gần gấp đôi lương kế toán của cô, chưa kể tiền hoa hồng nếu bán được các sản phẩm.
Kiếp trước Lê Hương quen mấy người mẫu, mặc dù không phải của Derefout nhưng họ cũng là người mẫu sản phẩm. Sản phẩm càng cao cấp, hoa hồng càng nhiều, nếu được làm người mẫu ảnh cho trang sức đá quý, kim cương, mỹ phẩm cao cấp thì còn kiếm được nhiều tiền hơn.
Đối với cô bây giờ, tiền là trên hết. Lê Hương thay đồ khác đúng giờ quy định. Buổi trưa và buổi chiều, trung tâm thương mại bắt đầu đông dần, Lê Hương đứng ở cửa kính đếm không xuể người qua lại. Khi nhân viên bận quá, cô ra mở cửa chào khác, mời vào, bắt chước như đúng rồi, cảm thấy rất vui vẻ.
Làm đến ngày thứ ba thì Lê Hương thấy Mạc Tuân đi ngang qua, đứng bên ngoài nhìn vào với ánh mắt tóe lửa. Cô đang đứng gần cửa kính, lập tức nhón chân nhảy lên giá giả vờ làm ma nơ canh, mỉm cười nhìn chằm chằm vào hắn, không nhúc nhích. Mạc Tuân nhíu mày cơ mặt căng cứng lại.
Chắc hắn nghĩ công việc này thấp kém, không phù hợp với một tiểu thư đã từng giàu có, như vậy là mất hết mặt mũi và khiến người nhà xấu hổ. Lê Hương khoái chí lắm, cười càng tươi bởi vì Mạc Tuân đầu có quen Đồng Quyên.
Nhà Đồng Quyên thuộc hàng top tài phiệt ở Cộng hòa Nhân dân Thạch Trung này nhưng suốt ba năm đại học, chẳng bạn học nào trong lớp biết Đồng Quyên là đại tiểu thư ngậm thìa kim cương. Đồng Quyên ở nhà trọ, đi xe đạp, làm thêm trong siêu thị, cũng bán hàng như các nhân viên trong shop đây này, còn tự hào khoe những đồng tiền mà mình kiếm được với Lê Hương mặc dù cuối tháng Đồng Quyền lại phải vay tiền cô để trả trước các khoản phí sinh hoạt phát sinh.
Tận năm cuối cấp Đồng Quyên mới nói cho Lê Hương biết gia đình mình như thế nào, đến lúc đó cô bạn láu cá cũng gom được một hội toàn những người tốt bụng để chơi cùng rồi.
Không có nghề nào hèn kém, đáng xấu hổ cả. Lao động, kiếm tiền dựa vào sức của mình chính là nghề cao quý.
Mạc Tuân cuối cùng chịu thua trước khuôn mặt cười tươi không động của Lê Hương, bước vào cửa hàng. Nhân viên lập tức niềm nở chào vì thấy hắn mặc vest sang trọng, đắt tiền. Mạc Tuân chỉ vào Lê Hương.
- Tôi muốn mua bộ đồ mà người mẫu sản phẩm kia đang mặc. Làm ơn gọi cô ấy xuống đây được không? Tôi muốn nhờ cô ấy chọn hộ vài bộ quần áo cho bạn gái, vóc dáng hai người họ rất giống nhau.
- Dạ được, quý khách chờ chút ạ.
Chị nhân viên lịch sự cúi đầu, khẽ gọi Lê Hương.
- Lê Hương, khách cần nhờ chút việc.
-Vâng ạ.
Lê Hương bước xuống.
Mạc Tuần làm bộ không quen cô, cô cũng vỜ như không quen hắn, đi tới cúi chào.
- Quý khách muốn mua đồ cho bạn gái sao?
- Phải. Nhưng tôi không biết cô ấy thích quần áo như thế nào. Hình tượng và phong cách khá giống cô, nếu không phiền cô có thể chọn hộ tôi vài bộ được không?
Lê Hương muốn cười, không ngờ Mạc Tuân còn có bản lĩnh giả vờ như vậy, mặt hắn vẫn lạnh tanh, không hề tỏ ra sơ hở. Cô cố nín lại, ra hiệu mời Mạc Tuấn vào bên trong, giới thiệu ba bộ đồ mà cô cảm thấy ưng ý. Mạc Tuân gật gù, nói với chị nhân viên.
- Tôi lấy ba bộ này, gói lại hộ tôi.
- Cảm ơn quý khách, hy vọng bạn gái anh sẽ thích. Chúc quý khách một ngày vui vẻ.
- Lê Hương cười chuyên nghiệp, cúi chào.
Mạc Tuân gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng trong đáy mắt có cái gì đó giống như thoáng đau đớn.
- Cảm ơn cô.Tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ thích.
Lê Hương trở về chỗ của mình, Mạc Tuần ra quầy thanh toán, làm như không hề quen biết cô, chẳng nhìn lại lần nào nữa.