Bởi vì ăn và uống khá nhiều nên Lê Hương bị tức bụng, cô đề nghị đi dạo thay vì bắt taxi về luôn, Mạc Tuân lập tức đồng ý.
Họ sóng vai thong thả bước trên vỉa hè, ngắm nhìn đường phố, cửa hàng cửa hiệu sáng trưng đèn. Khi tới một dãy phố toàn cây xanh, không có các cửa hàng, gần bến xe bus, Mạc Tuân châm thuốc hút, liếc nhìn sang. Lê Hương thoáng thấy, hiểu cái nhìn đó. Cô đưa cả hai tay lên nắm lấy quai túi xách, không cho hắn cơ hội được nắm tay cô.
Tay chưa nắm, cái gì cũng chưa nói, hành trình theo đuổi của Mạc Tuân còn dài và gian nan lắm. Chưa kể những oán hận kiếp trước, kiếp này có khó có thể yêu lại Mạc Tuân lần nữa bởi vì còn một nỗi ám ảnh mang tên Dương Huế đang sờ sờ trước mặt kia.
Đột nhiên mưa rơi xuống.
Lê Hương ngạc nhiên nhìn lên trời vì tưởng nước từ đâu té vào nhưng những tiếng rào rào phát ra ngày một lớn, Mạc Tuân kêu lên.
- Mưa rồi, chạy vào đâu đó trú đi... Nhưng xung quanh chỉ toàn cây, không có chỗ
nào trú cả. Bến xe bus kia có ghế chờ nhưng mái đã bị tốc đi đằng nào rồi, không có gì che. Lê Hương bật cười, chạy về phía một gốc cây to trú tạm.
- Trời chẳng sấm chớp, chẳng nổi gió, đột nhiên mưa đổ xuống ào ào thế này thật là buồn cười.
- Không có sét, trú tạm dưới gốc cây cũng được.
Mạc Tuân chạy theo, thấy Lê Hương bị mưa ướt tóc và áo, nhìn xuống áo mình, thất vọng. Hắn đã cởi áo vest ra để trong ô tô rồi, không có cái cho cô che tạm nữa. Họ đứng dưới tán cây nhìn mưa trút ào ào xuống đường, nước mưa xuyên qua tán lá dày phía trên, rơi xuống đầu. Lê Hương Có người tìm chỗ đỡ nhỏ nước để tránh những không ăn thua vì mưa càng lúc càng to.
Mạc Tuân lo lắng nhìn quanh xem có taxi không.
Phố này rất vắng vì hiện tại đã gần chín giờ, chẳng có bóng taxi nào đi qua.
Mạc Tuân lấy điện thoại ra gọi taxi.
Lê Hương tránh qua chỗ này chỗ nọ vẫn bị dột ướt hết người, chẳng thèm tránh nữa, thoải mái hứng những giọt mưa lớn xuyên qua tán lá rơi lội bộp xuống, mỉm cười.
- Lâu rồi em mới có cảm giác bình yên và nhẹ nhõm như thế này. Hay mình tắm mưa đi.
- Không được.- Mạc Tuân nói hơi lớn tiếng một chút, sau đó lập tức hối hận ngay, hạ giọng. Sẽ ốm đấy. Em nói thử việc không được nghỉ ngày nào còn gì. .
- Em không phải là đứa yếu gà đến nỗi chưa hứng mưa đã ốm đâu. - Lê Hương mỉm cười.
Sau đó chạy ào ra mưa. Mạc Tuân vội vã chạy theo, hốt hoảng kêu lên. - Đừng, chờ anh...
Lê Hương không dám chạy xuống đường, chạy dọc vỉa hè đến chỗ không có bóng cây che, ngửa mặt lên hứng mưa, hét lên.
- Mạc Tuân...
Mạc Tuân sững người nhìn Lê Hương. Cô không gọi hắn, cô gọi Mạc Tuân kiếp trước cơ.
- Mạc Tuân...
Nhìn đi, giờ tôi sống rất tốt, bên cạnh có một Mạc Tuân khác, không cần anh, không phụ thuộc vào những đồng tiền, không bị bóp nghẹt bởi cuộc hôn nhân nặng nề và chết chìm trong đau khổ mà anh và Dương Huế gây ra. Tôi được giải thoát rồi...
- Mạc Tuân...
Nhìn đi, nhìn cho rõ đi. Ở thế giới kia, không có tôi chắc anh được thoải mái đến với Dương Huế của anh nhỉ. Nhưng mỗi khi trở về ngôi nhà đó anh sẽ đối diện với bốn bức tường trống trải và ký ức tồi tệ về đứa con, người vợ đã chết của mình.