Mạc Tuân đúng là Mạc Tuân, độc đoán, kiểm soát, ghen tuông vô lối, không hề thay đổi.
Sao cô có thể xiêu lòng chỉ vì vài hành động đối xử tốt đẹp mà quên đi bản chất con người của Mạc Tuân như thế nào chứ?
Lê Hương mỉm cười với Huỳnh Tôn.
- Cảm ơn ông, Mạc Tuân chính là người đã giúp đỡ gia đình tôi mà tôi đã kể đó.
Huỳnh Tôn nhíu mày cười gượng, khó xử.
- Thật trùng hợp, bà chưa từng nói tên nên tôi không biết. Sếp, hai người ăn sáng đi, tôi ra xe chờ.
- Cảm ơn cậu. Huỳnh Tôn vội vã đi ra ngoài.
Mạc Tuân kéo ghế cho Lê Hương, cô ngồi xuống nhìn bánh bao và sữa đậu nành, cảm thấy bụng cồn cào lên. Cô cầm luôn một cái cắn, tưởng tượng đó là Mạc Tuân cho đỡ bực. Hắn ngồi xuống ăn thì ít mà nhìn Lê Hương ăn thì nhiều, hỏi
nhỏ.
- Trông em ăn ngon miệng thật. Em thích bánh bao à?
Lê Hương khẽ gật đầu.
- Em thích đồ ăn bình dân. Chỉ cần là đồ người khác bỏ công ra làm cho hoặc mua cho em đều thích.
Câu nói này khiến Mạc Tuân đứng hình mất mấy giây, ánh mắt chao đảo.
Lê Hương nhìn xoáy vào hắn. Kiếp trước Mạc Tuân chẳng có thời gian mà mua đồ ăn cho cô chứ đừng nói đến chuyện làm. Hắn toàn sai đầu bếp, giúp việc mua, thậm chí hoa sinh nhật cũng đặt mang đến tận nơi, bánh sinh nhật là giúp việc chọn. Giờ Lê Hương không đời nào để hắn lặp lại những thói quen đó. Cô cười thân thiện, bày tỏ sự biết ơn.
- Cháo anh mua hôm qua ngon hơn bánh bao này nhiều. Cảm ơn anh lần nữa.
Mạc Tuân cúi đầu, lông mày nhíu lại.
- Anh biết rồi... Ý anh là... Không có gì đâu, em đừng khách sáo.
Lê Hương ăn nhanh để đi làm cho đúng giờ.
- Lát anh cho em đi nhờ tới trung tâm thương mại được không? Giờ này mà bắt xe bus có khi muộn mất.
- Được chứ.Vậy ăn nhanh chút.
Mạc Tuân liếc đồng hồ, miệng giục Lê Hương ăn nhanh nhưng hắn chẳng vội, uống sữa đậu nành. Lê Hương tiện miệng nhắc một câu.
- Anh cũng ăn thêm chút đi. Tối qua chắc anh không được ăn uống tử tế phải không? Đừng để bị đau dạ dày.
Mạc Tuân mỉm cười, mắt sáng lấp lánh khác thường, liếc nhìn Lê Hương một cái rồi mới từ nhę.
Cả hai nhanh chóng ăn xong, thu dọn một chút rồi ra khỏi nhà. Tâm trạng Mạc Tuân rất tốt, Lê Hương thì thấy dường như việc ra khỏi nhà buổi sáng cùng hắn đã là kỷ niệm xa vời lắm rồi, không thể nhớ nổi nữa.
Cậu của Lê Hương đã qua cơn nguy hiểm, bố mẹ cô trở về nhà.
Lê Hương tiếp tục làm người ở shop thời trang, mọi chuyện rất thuận lợi cho đến tháng bảy, khi cô chỉ còn hai ngày nữa ở shop váy dạ hội là hoàn thành tháng thử việc gian nan thì xui xẻo tìm đến.
Ba giờ chiều, Lê Hương mở cửa cho khách, cúi đầu chào.
- Kính chào quý khách, mời...
Nhìn thấy Dương Huế, Lê Hương nghẹn lời, không thốt ra được câu nào. Dương Huế đi cùng
Với Dực Minh, vừa thấy Lê Hương, Dương Huế đã chỉ tay vào mặt cô, kêu lên.