Dương Huế ngạc nhiên. Đây rõ ràng là giọng của Mạc Tuần mà. Cô ta rất thích giọng hắn nên ghi nhớ kỹ, nghe một câu là nhận ra ngay. Nếu là Mạc Tuân tại sao lại phủ nhận? Chẳng lẽ hắn biết Dương Huế gọi đến, không muốn nghe máy nên nói dối? Tại sao lại không muốn nghe máy? Dương Huế xô xát với Lệ Hương, bạn của Mạc Tuân hôm đó, Mạc Tuân nói không nhớ cô ta là ai mà, nghe giọng qua điện thoại sao có thể nhận ra ngày được? Hay là...
Đầu Dương Huế nổ lụp bụp như có pháo hoa.
Hay là Mạc Tuân đã từng thích cô ta? Sau đó vì giận cô ta chuyện gì đó nên gặp lại không muốn nhận người quen, nghe điện thoại lập tức nhận ra giọng nên cúp máy.
Dương Huế ấn gọi lại nhưng không có ai nhấc máy. Cô ta nhắn tin.
Dương Huế: Mạc Tuân, có phải anh vừa nghe đã biết em là Dương Huế nên không muốn nói chuyện không? Sao anh nhận ra giọng em? Có phải hồi cấp ba anh thích em rồi bị em làm cho thất vọng không?
Không có tin nhắn trả lời.
Dương Huế hậm hực bỏ điện thoại vào túi, đi ra khỏi hầm để xe, bắt taxi về nhà. Cô ta tức điên lên, nghĩ Lê Hương là thủ phạm khiến Dực Minh mắng mỏ mình, ghi thù, lên kế hoạch nếu gặp lại phải cho Lê Hương một bài học nhớ đời mới được. Nếu không phải vì con nhỏ đó thì hôm nay Dực Minh và cô ta đã có một buổi hẹn hò vui vẻ rồi.
Mạc Tuần ngồi trong phòng làm việc, cúp máy cuộc gọi của Dương Huế mới nhìn lại số, nhíu mày rồi kéo luôn số đó vào sổ đen. Hắn nhếch mép cười nhạt, lấy một điếu thuốc ra hút, nhắn tin cho Lê Hương.
Mạc Tuân: Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Em tan làm chưa?
Mới hơn bốn giờ.
Lê Hương không trả lời vì nếu chưa tan làm cô sẽ không xem điện thoại. Mạc Tuần nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu rồi đi ra cửa sổ lặng lẽ hút thuốc, nhìn phố xá tấp nập bên dưới.
Hút hết điếu thuốc, hắn gọi điện cho Huỳnh Tôn.
- Đánh xe ra cổng trước đi, tôi phải ra ngoài bây giờ.
- [Vâng thưa sếp.]
Mạc Tuần cầm ví tiền trên bàn làm việc, tắt máy tính rồi ra thang máy, xuống tầng trệt, rảo bước ra cổng trước. Nhân viên nhìn thấy hắn đều cúi thấp chào, Mạc Tuần chỉ gật đầu đáp lại, ra đến xe thì vẫy Huỳnh Tôn.
Huỳnh Tôn mở cửa ra ngoài. Mạc Tuân nói:
- Cậu có thể tan làm, tôi sẽ tự lái xe đến chỗ Lê Hương:
Huỳnh Tôn mỉm cười, cúi đầu. -Vâng thưa sếp.
Mạc Tuân gật gù hài lòng, ngồi vào xe. Hắn cho Huỳnh Tôn về nhưng nói mình đến chỗ Lê Hương để nếu Lê Hương gọi cho Huỳnh Tôn thì y biết điều mà từ chối đi chơi cùng cô. Huỳnh Tôn khá thức thời, chưa bao giờ làm Mạc Tuân thất vọng. Hắn mua một bó hoa hồng trên đường rồi lái xe tới cửa trước trung tâm thương mại Đặng Tuấn Quy chờ ở cổng trước.
Lê Hương tan làm, đi thẳng ra cổng trước như mọi lần để bắt xe bus về nhà. Cô thấy người ta chỉ trỏ một người đàn ông đang cầm một bó hoa hồng đứng bên cạnh chiếc ô tô đen thì nghiêng đầu nhìn. Lê Hương sửng sốt khi thấy Mạc Tuân đang đứng đó, áo vest chỉn chu mỉm cười nhìn về phía cô. Hắn như đang phát sáng trong ánh nắng chiều. Mạc Tuần vui vẻ bước về phía cô.
- Em tan làm rồi à? Anh thấy hoa đẹp nên mua tặng em..
Lê Hương rất thích hoa hồng, mỉm cười nhìn những bông hoa đỏ rực hé nở, đưa hay tay đón lấy.
- Cảm ơn anh.
Giọng cô vốn dĩ ngọt ngào, hiện tại nghe lại càng êm tại khiến bản thân cô cũng ngạc nhiên. Mạc Tuân mở cửa xe cho cô.
- Em muốn đi đầu không? Anh sẽ chở em đi.