Người còn lại còn khiến cô ngạc nhiên hơn, anh ta là người ngồi ở ngoài cửa phòng tuyển dụng nhìn các thí sinh tẩy trang, quyết định xem ai đỗ ai trượt.
Lê Hương và Mạc Tuân ra ghế ngồi chờ, chỉ một lát sau, Đồng Quyên mua vé và bỏng nước
xong, nhìn ngang ngó dọc tìm Lê Hương. Cô đứng lên vẫy tay.
- Tôi ở đây nè.
- A... Kia rồi.
Cả Thẩm Hoa và người đàn ông kia khi nhìn thấy Lê Hương đều ngạc nhiên. Đồng Quyên giới thiệu.
- Lê Hương, đây là Thẩm Hoa và Thẩm Lăng, họ là anh em, cũng làm trong Derefout với bà đó.
- Xin chào.- Lê Hương ngại ngùng gật đầu. Tôi chỉ là nhân viên thử việc thôi.
- Lê Hương...-Thẩm Hoa reo lên. - Là cô à, thật trùng hợp.
- À, người mẫu mới Lê Hương, doanh thu của cô rất tốt, chắc chắn sẽ trở thành nhân viên chính thức. – Thẩm Lăng mỉm cười lịch thiệp, ánh mắt lấp lánh.
Thẩm Lăng rất cao lớn, mặc dù không đẹp trai như Mạc Tuần nhưng cũng có thể coi là dễ nhìn. Lê Hương giới thiệu.
- Mạc Tuân, đây là Đồng Quyên mà em vẫn nhắc. Giới thiệu với mọi người, anh ấy tên là Mạc Tuân ạ.
Thẩm Lăng bắt tay Mạc Tuân, hắn cười lịch sự đáp lại. Họ cùng nhau ngồi chờ giờ chiếu phim trao đổi vài chuyện vu vơ. Đồng Quyên mua vé phim hành động, Lê Hương nhìn sơ sơ xem nội
dung là gì rồi đưa cho Mạc Tuấn. Hắn chẳng nói chuyện gì, chỉ ngồi bên cạnh cô.Thẩm Hoa kể về lần gặp Lê Hương cho mọi người nghe, chốt lại.
- Đó, tôi nói bà sẽ đậu mà. Bà xinh đẹp, dáng chuẩn, tươi tắn, tốt bụng như vậy là biết rồi. Bà hợp với cả hình tượng mạnh mẽ, ngọt ngào và sang trọng, rất dễ lên đồ đấy. Quên chưa tự giới thiệu, tôi là nhà thiết kế thời trang cho Derefout.
- Trưởng phòng.- Đồng Quyên sửa. Lê Hương bịt miệng. - Ôi trời, thất lễ quá.
- Ấy đừng, đều là bạn bè của Đồng Quyên, cứ như bình thường thôi. – Thẩm Hoa nhếch mép cười gian. - Thẩm Lăng là giám đốc của thời trang Derefout, anh ruột tôi.
Lê Hương sững người không biết nên nói gì. Đồng Quyên khúc khích cười.
- Người quen cả, có gì hai người chiếu cố Lê Hương nha.
- Tất nhiên rồi.- Thẩm Hoa gật đầu. Thẩm Lăng lắc đầu.
- Lê Hương làm việc rất tốt, không cần nâng đỡ cũng có thể tự đi lên được.
Mạc Tuần nhíu mày, dường như không hài lòng.
Lê Hương hơi cúi đầu, vui vẻ vì được sếp khen.
- Cảm ơn anh ạ. Đồng Quyên bắt chuyện với Mạc Tuần.
- Mạc Tuân, nghe nói anh là giám đốc công ty xây dựng Mạc thị, hình như từng hợp tác với Đồng gia chúng tôi thì phải.
- Đúng vậy. - Mạc Tuần nhàn nhạt gật đầu, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên vì Đồng Quyên là con gái của tập đoàn tài phiệt.
Đồng Quyên nhướn mày, cười gượng. - Anh đúng là ít nói thật đấy.
- Tôi cũng nghe nói về cô nhiều rồi, Đồng tiểu thư, nhưng hôm nay mới được gặp, hân hạnh. - Mạc Tuấn bồi thêm một câu nghe không thể khách sáo hơn.
Thẩm Hoa phì cười, Lê Hương đang nín cười, thấy Thẩm Hoa cười lập tức cười theo. Thẩm Lăng liếc sang đánh giá Mạc Tuân, thành ra hai người đàn ông nhìn nhau như thể so kè xem ai hơn ai.
Đồng Quyên hừ lạnh, đánh vào người Thẩm Hoa.
- Đại tỷ, đừng có cười nữa đi.
- Lê Hương, công việc người mẫu thế nào? Bà đã quen chưa? – Thẩm Hoa đổi đề tài.
Lê Hương gật đầu.
- Rất thú vị, tôi quen rồi. Ban đầu hơi bỡ ngỡ một chút nhưng lâu dần thấy cũng khá mới mẻ, tốt hơn công việc kế toán cũ. Khách ra vào mỗi người một tính, nhân viên bán hàng quả thực vật vå.