Huỳnh Tôn không biết Dương Huế chính là bạch nguyệt quang kiếp trước của Mạc Tuân, vừa rồ ga vừa hỏi:
- Con nhỏ kia đóng kịch thấy rõ, cố tình va vào sếp. Bà có biết nó không?
- Có, là Dương Huế, người mà tôi nhầm tưởng là bạch nguyệt quan của Mạc Tuân.
Huỳnh Tôn à lên.
- Bà nói tôi mới nhớ, sếp Mạc Tuân không có bạch nguyệt quang nào cả. Tôi lái xe cho ổng thấy
AI
ống ngoài đi làm ra chỉ đi với mỗi mình bà thôi, không lang thang quán xá, bar, club nào hết, cũng hiếm khi phải tiếp khách và uống rượu với đối tác. Những chuyện tiếp khách đã có hai phó giám đốc làm rồi, Mạc Tuân chỉ việc đến văn phòng rồi về nhà, không tham gia những chuyện đó.
Lê Hương ngạc nhiên.
- Thật sao? Tôi tưởng người làm ăn phải tiếp khách nhiều lắm chứ?
- Tôi cũng tưởng như vậy, sẵn sàng tâm lý để đi sớm về muộn vì lương cao lắm nhưng đến khi làm mới biết sếp không có các hoạt động về đêm. Tôi hỏi thử, ổng bảo chuyện rượu bia ổng chỉ tiếp những đối tác lớn hơn, quan trọng hơn thôi, các đối tác nhỏ để hai phó giám đốc phụ trách, mà xây dựng Mạc thị lớn mạnh như vậy, cũng không có bao nhiêu đối tác lớn hơn. Cái này là nhờ Mạc lão gia và phu nhân nâng đỡ, đổ vốn vào mới được vậy đấy. Mạc Tuân nói nếu không có cha mẹ đứng sau, hắn còn long đong lận đận, nhục nhã nhiều phen cũng không vươn lên được đến vị trí hiện tại.
Lê Hương vỡ lẽ, ngẩn người, khó chịu đến nỗi muốn hét lên.
Thì ra...
Kiếp trước Mạc Tuân gian nan, vất vả, đi sớm về tối, luôn phải tiếp rượu các ông to bà lớn, nhận sự giúp đỡ của Dương thị và Dương Huế là
DIA
11
bởi vì cha mẹ mất sớm, đã chẳng còn chỗ dựa. Một đứa trẻ mười tám tuổi dù có giỏi đến thế nào cũng không thể chèo lái công ty mà cha mẹ đột ngột qua đời để lại được. Mặc dù sau khi cha mẹ Mạc Tuần qua đời, công ty nhà hắn do chú họ tiếp quản hộ cho đến khi hắn đủ năng lực quản lý nhưng mà hẳn là bọn họ không đời nào cắm đầu làm cho hắn hưởng không thành quả, chắc chắn đã rút ruột không ít. Khi Mạc Tuần tiếp nhận lại chẳng biết công ty đang ở trong tình trạng như thế nào. Lê Hương gặp Mạc Tuân vào lúc hắn đã khắc phục được khó khăn, dư thừa tiền bạc, bắt đầu đi trả ơn những ân nhân cũ nên cô nghĩ hắn giàu có và thành công rực rỡ. Những khó khăn mà hắn đề cập sơ sơ thời tuổi trẻ luôn có Dương Huế dính vào giúp đỡ nên Mạc Tuân thường tránh, không nói cho Lê Hương biết. .
Người nặng tình nặng nghĩa, uống nước nhớ nguồn như Mạc Tuần sao có thể nhận sự giúp đỡ của Dương Huế xong rồi ngoảnh mặt đi được. Đương nhiên hắn sẽ coi cô ta như bạch nguyệt quang mà đối xử, nâng niu, trân trọng hết mực, còn chiều chuộng hơn cả vợ bởi vì khi hắn khó khăn nhất, Dương Huế mới là người ở bên cạnh giúp đỡ hắn, không phải Lê Hương. Cô chỉ là người ngồi rồi, ghen bóng ghen gió. Đương nhiên Mạc Tuần dần lạnh lùng, chán ghét là phải.
Kiếp này Mạc Tuân có cha mẹ hẫu thuẫn đương nhiên không cần đến Dương Huế nữa. Hắn cũng được dạy dỗ cẩn thận, biết dành thời gian cho mình, không cắm đầu vào công việc, không cần phải bán mạng vì tiền, lao ra ngoài như thiêu thân nữa.
Hình ảnh Mạc Tuân đỡ Dương Huế và Dương Huế thân thiết với Thái Cầm khiến Lê Hương khó chịu trong lòng. Mạc Tuấn kiếp này rất tốt nhưng liệu chuyện kiếp trước có lặp lại không đây?
Cả hai tới quán lẩu, vào gọi đủ thứ nhúng kèm, Lê Hương cười khá miễn cưỡng vì hình ảnh Mạc. Tuân và Dương Huế đứng bên cạnh nhau vẫn luân quẩn trong đầu. Cô chỉ nhìn thấy lưng Mạc Tuấn, không biết vẻ mặt hắn như thế nào nên vô cùng lăm tăn. So với Dương Huế, cô chỉ hơn mỗi một thứ là nhân cách, còn lại đều thua xa cả kilomet.
Huỳnh Tôn thấy Lê Hương không vui thì ngả người ra sau, châm một điếu thuốc.
- Bà đừng như vậy, tôi thấy sếp Mạc Tuân không xấu xa như bà vẫn nghĩ đâu. Bạch nguyệt quang chỉ là chuyện hiểu lầm, sếp chẳng mấy khi đi ăn tối xã giao với đồng nghiệp nữ chứ đừng nói đến chuyện bắt cá hai tay hay khiến bà thiệt thòi vì phải ghen tuông. Thậm chí hiện tại Mạc Tuân phải ghen với tôi đây này, vì tôi thân thiết và đi ăn suốt với bà.
Lê Hương cười nhạt.
- Nhưng chúng ta không đi đêm cùng nhau, không đi qua đêm với nhau, có gì mà sợ.
Huỳnh Tôn bật cười.