Dương Huế kiếp trước có đi làm, kiếp này nhiều chuyện thay đổi, có thể cô ta không làm việc gì cả vì không ở bên cạnh Mạc Tuân, không cần phải hỗ trợ ai, chỉ ăn chơi suốt ngày nên không có được sự tươi tắn xã giao, giả tạo trước kia.
Mạc Tuân nhìn Lê Hương tươi tắn, khuôn mặt nhẹ nhõm, môi nhếch lên.
- Em đừng hiểu lầm nữa nhé. Lê Hương nhún vai.
- Còn xem sau này thế nào đã ạ. Một chốc lát chưa nói lên được điều gì.
Mạc Tuân gật gù, nụ cười hơi héo đi một chút. - Nhưng em sẽ cho anh cơ hội chứ?
Lê Hương nhìn thẳng vào đôi mắt buồn buồn nhưng tràn đầy hy vọng của Mạc Tuân, nhún vai.
- Anh vẫn đang túm chặt lấy cơ hội đó còn gì, đã từng buông ra đầu.
Mạc Tuân mỉm cười. Lê Hương đứng dậy, vẫy tay.
- Anh vất vả rồi, về nghỉ sớm đi ạ. - Ừ, đi làm có gì thú vị nhớ kể cho anh nhé.
Lê Hương gật đầu, quay người đi thẳng vào nhà.
Mạc Tuân ngồi im nhìn theo cho đến khi cô đóng cửa lại mới thở dài, hai vai rũ xuống, nét mặt trở nên u ám khó tả.
Huỳnh Tôn chở Mạc Tuân đến nhà hàng để ăn trưa cùng đối tác nhưng không vào cùng mà tới quán đối diện ăn thịt nướng. Hắn vừa đậu xe, đang mở cửa ra ngoài thì đột nhiên một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc quần áo sành điệu lao tới, hốt hoảng nói:
- Cậu gì ơi, cậu là lái xe của Mạc Tuân à? Có thể chở tôi đi một đoạn không? Xe tôi đột nhiên xịt lốp, để tôi gọi cho Lê Hương. Khổ quá, tôi không có số Mạc Tuân.
Huỳnh Tôn ngạc nhiên nhìn cô gái như bước ra từ tạp chí này, sững sờ một hồi vì từ lúc lái xe đến giờ chưa từng gặp tình huống như vậy. Trên vai cô gái còn đeo một cái túi lớn.
Cô ta áp điện thoại lên tới rồi thở phào nhẹ nhõm.
- Lê Hương, may quá cô nghe máy rồi. Tôi đang ngoài đường chết dở với cái xe bị xịt lốp thì thấy Mạc Tuân được tài xế chở đến nhà hàng, cô nói chuyện với cậu ấy một chút, nhờ cậu ấy chở tôi một đoạn đi. Trời ạ, taxi chết hết ở đâu rồi...
Sau đó cô gái đưa điện thoại cho Huỳnh Tôn.
Y cầm lấy áp lên tai.
- Alo...
- [Huỳnh Tôn? Đó là sếp của tôi. Nếu ông không có việc bận thì chở cô ấy đi. Bọn tôi có hẹn chụp ảnh với nhiếp ảnh gia, cần trang phục mà cô ấy mang theo.]
- Được, tôi cũng rảnh. - [Cảm ơn nha.].
Lê Hương cũng có vẻ đang bận, xung quanh rất ồn ào.
Huỳnh Tôn cúp máy, đưa lại cho cô gái, mỉm cười.
- Mời chị lên xe. - May quá, cảm ơn cậu.
Thẩm Hoa nhận lại điện thoại, vội mở cửa xe ngồi vào, chỉ đường cho Huỳnh Tôn tới một studio của Derefout. Huỳnh Tôn thấy Lê Hương nói đó là sếp của mình thì không dám hỏi chuyện. Thẩm Hoa vừa lên xe lập tức gọi video cho cấp dưới chỉ đạo thiết kế, rầy là người trợ lý xếp lộn lịch làm đảo lộn lịch trình của cô khiến Huỳnh Tôn ớn, rụt cổ
mà lái xe. Khí chất chị đại của Thẩm Hoa quá sức bức người, nhất là trong lúc đang bực bội như thế này.
Huỳnh Tôn nghe câu được câu mất, nắm được sơ sơ tình hình là lẽ ra lịch chụp hình không phải hôm nay mà là ngày mai nhưng trợ lý nghe
nhầm nên lên lịch chụp vào chiều hôm nay. Đến khi cả ekip nhiếp ảnh tới làm việc thì chẳng thấy người mẫu, nhà thiết kế nào chờ sẵn ở phòng chụp như mọi khi, họ gọi điện cho Thẩm Hoa. Thế là nháo nhào hết cả lên. Thẩm Hoa đang ở nhà phải mang đồ chạy tới studio, giữa đường thì xe xịt lốp, đúng là đen đủi hết cỡ.
Huỳnh Tôn dừng xe trước cửa studio. Thẩm Hoa đưa cho y một cái hộp.
- Cảm ơn cậu. Đây là thuốc lá ngoại, nếu không có cậu chắc tôi điên mất.