- Tôi cảnh cáo chung như vậy, cô không cần phải khóc lóc, mắt sưng lên, lát không chụp được hình. Người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô. Hân Lạc, nếu chuyện vô tình này mà còn xảy ra một lần nữa cô sẽ bị đuổi việc vì tội vụng về. Người mẫu đi lại còn không vững thì không có tư cách sải bước trên sàn catwalk. Còn nếu cô bị ai đó xô đẩy, ngã một mình thôi, khi đó kẻ xô cô sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Hân Lạc vội vã nín khóc, liên lục cúi đầu xin lỗi, đi hơi lặc một chút vì đau chân.
Người khốn khổ thực sự là Lê Hương cơ. Hân Lạc chỉ bị mắng mấy câu, trừ lương, Lê Hương ngã chảy máu cả tay lẫn chân, không chỉ bất tiện hiện tại mà sau này còn để lại sẹo nữa. Người mẫu mà chân tay có sẹo thì ai nhìn nổi.
Cô đau tái mặt, được mọi người dìu vào phòng trang điểm, vã mồ hôi hột.
Thẩm Hoa sai người đi lấy hộp dụng cụ y tế. Lê Hương khổ sở cởi quần bò ra. Thẩm Hoa rửa sạch, sát trùng vết thương rồi bôi thuốc lên cho Lê Hương, mặt sa sầm xuống. Cô cắn răng không dám kêu đau, sợ hãi vì bản thân mình làm lỡ việc của công ty. Hôm nay cô sẽ phải chụp hình với bảy bộ trang phục, không thể có chuyện không hoàn thành. Lỡ Thấm Hoa giao cho người khác, không chỉ lương tháng của cô giảm mà còn không có hình đăng lên tài khoản Teller, độ tương tác cũng giảm.
Lê Hương nhìn Hân Lạc đang trang điểm bên kia, cảm thấy việc cô ta ngã ngửa thật vô lý, nghi ngờ cô ta cố tình hại mình nhưng không có bằng chứng. Hân Lạc ngã quá thuyết phục, những người khác cũng thấy, đỡ cô ta nếu không cô ta ngã xuống cầu thang cùng Lê Hương, cô không có cách nào xác minh được đó là vô tình hay cố ý. Nghi ngờ chỉ là nghi ngờ. Nếu Lê Hương bị mất suất chụp hình hôm nay thì thật ức chế. Cú ngã khiến cô nhớ đến kiếp trước mình bị Dương Huế đẩy đập bụng dưới vào tay vịn cầu thang, Cơn giận bùng lên trong ngực.
Thẩm Hoa bôi thuốc xong, đứng lên nói với chuyên gia trang điểm.
- Đi cùng tôi ra ngoài xem mẫu trang điểm cho Lê Hương.
Lê Hương nghe đến đó thì nhẹ cả người, ít ra cô không bị mất suất chụp hình. Mai Chi nhìn Lê Hương qua tấm gương trang điểm lớn, khẽ hỏi.
- Đau lắm không?
Lê Hương khẽ gật đầu, không biết với vết thương như thế này lát nữa có đứng lên, đi lại chụp hình như thường được không hay lại phải lặc. Hân Lạc mếu máo.
- Lê Hương, xin lỗi nhé. Tôi không cố ý. Lê Hương cười gượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!