Họ như cú vọ, đánh giá người trước mặt, phân cao thấp, sang hèn, giỏi dốt ngay chỉ trong vài giây lướt qua. Sự phân hóa giàu nghèo thể hiện rõ đến từng chi tiết từ trang phục đến cách cư xử. Người giàu rất lịch sự, dao kiếm dấu sau lưng, đeo mặt cười đánh lừa khiến kẻ đối diện không thể lường trước điều gì.
Huỳnh Tôn đứng bên thùng rác, gây tàn thuốc vào, định hút hết điếu thuốc sẽ nhắm mắt ra khỏi khách sạn, mặc kệ những kẻ không quen biết xung quanh thì thang máy kêu tinh một cái. Y ngước lên nhìn, thấy Thẩm Hoa đang đi về phía này. Huỳnh Tôn ngạc nhiên, tròn mắt.
Thẩm Hoa mặc váy dạ hội màu đen bó sát người, che qua đầu gối, đeo trang sức kim cương lấp lánh, búi tóc quý phái, cầm túi xách tay hàng hiệu, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn đẹp lộng lẫy. Khí chất chị đại tỏa ra từ cô khiến Huỳnh Tôn không dứt mắt ra được. Thẩm Hoa nhìn thẳng vào y, ánh mắt quét từ đầu đến chân khiến Huỳnh Tôn bối rối cúi xuống, rít một hơi thuốc, quên cả chào hỏi.
Thẩm Hoa bước tới trước mặt Huỳnh Tôn, nhìn y với ánh mắt lấp lánh.
- Chào cậu.
- À.. Chào chị. - Huỳnh Tôn liếc nhìn lên, hơi cúi người chào hỏi.
Cái nhìn của Thẩm Hoa rất lạ, như đang đánh giá, hơi rượu phả ra lẫn với mùi nước hoa thoang thoảng khiến Huỳnh Tôn càng ngại hơn, cảm thấy mình và Thẩm Hoa đứng một chỗ giống như đũa mốc bên cạnh mâm son. Thẩm Hoa chỉ tay vào bông hồng thêu trên ngực áo Huỳnh Tôn, hỏi một câu khiến hắn choáng váng.
- Cậu giá bao nhiêu?
Huỳnh Tôn tròn mắt nhìn cô rồi nhìn xuống bông hoa hồng mà cô đang chỉ, không hiểu Thẩm Hoa nói gì.
- Sao cơ?
- Cậu giá bao nhiêu một đêm.Tôi mua. – Thẩm Hoa nhếch mép cười.
Huỳnh Tôn đơ luôn.
Hình như Thẩm Hoa không nhận ra y, không nhớ y là lái xe của Mạc Tuân, đã từng chở cô một lần mà tưởng Huỳnh Tôn là trai bao đứng trong hành lang khách sạn chờ khách gọi. Y nhíu mày, đang định giải thích thì Thẩm Hoa cười khúc khích.
- Người mới à? Sao tai đỏ rực lên thế kia?
Huỳnh Tôn cảm thấy xấu hổ vì bị hiểu nhầm và bực mình.Y hét bừa một cái giá mà y cho rằng chẳng ai bỏ tiền ra mua.
- Mười triệu một đêm ạ.
Thẩm Hoa thu tay về, nhìn từ ngực xuống bụng Huỳnh Tôn, gật gù.
- Đi thôi.
Huỳnh Tôn ngơ người.
Hồi mới lớn, tò mò, Huỳnh Tôn đã từng đi chơi gái với giá hai trăm nghìn một lượt.cũng biết đám trai nhà giàu chăn rau sạch, nuôi gái xinh phải bỏ ra rất nhiều tiền nhưng không ngờ hét giá mười triệu một đêm, với ngoại hình tăng tàng của y mà cũng có người mua. Y tưởng phải đẹp trai lồng lộng như Mạc Tuân, quát giá đó may ra...
Huỳnh Tôn ngơ ngác đi theo Thẩm Hoa về phía cuối hành lang, vào phòng 308.Thẩm Hoa để cửa cho Huỳnh Tôn vào, chỉ về phía bếp nhỏ.
- Tủ lạnh có đồ uống, cậu cứ tự nhiên. Tôi đi tắm đã.
-Vâng ạ.
Huỳnh Tôn đóng cửa, nhìn căn phòng khách sạn xa hoa tráng lệ, bài trí như một chung cư cao cấp, cảm thán trong lòng. Bỏ nhà đi khiến y phải bươn chải với cuộc sống, quằn quại dưới đáy xã hội, bỏ luôn các mác thiếu gia con nhà giàu. Giờ đã quen, nghĩ lại cuộc đời hào nhoáng của mình hồi nhỏ, cảm thấy hoài niệm.
Mạc Tuân lấy quần áo, vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi giặt khăn mang ra lau mặt cho Lê Hương. Cô ngủ không biết trời đất là gì, khuôn mặt hơi cau lại không thoải mái.
Mạc Tuân ngồi bên giường ngắm Lê Hương một hồi, mỉm cười dịu dàng. Lê Hương rất xinh đẹp nhất là trong lúc ngủ, trông cứ như một thiên thần khiến Mạc Tuân nhìn mãi không chán mắt.