Chương 1406:
“Cô, cô là ai vậy, quá càn rỡ rồi, dám khinh bạc chủ tịch tôi, người đâu, bảo vệ đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài!” Quản lý kêu lên.
Thế nhưng quản lý vừa cứng giọng buông lời lập tức có một ánh mắt lạnh lẽo không vui rơi vào trên mặt anh ta, quản lý ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của chủ tịch nhà mình sắc bén nhàn nhạt trừng anh ta một cái, ý kia như là đuổi anh ra ngoài thì may ra!
Da đầu quản lý tê rần: “…”
Sao anh ta lại có cảm giác chó đi bắt chuột, nhiều chuyện xía vào chuyện người khác thế nhỉ?
Ngay lúc Lê Hương nhào qua Mạc Tuân liền vươn cánh tay tráng kiện ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô ở trong ngực mình, sợ cô ngã.
Bây giờ bị cô dính chặt, anh dùng bàn tay to xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, hửm?”
“Đầu… đầu váng quá…”
Bàn tay to của Mạc Tuân. nhắc lên, trực tiếp bề cô lên, bước vững đến bàn làm việc, sau đó đặt cô ở trên bàn.
Anh chống tay trên mặt bàn, thân thể cao ngất đè xuống, lấn đến gần cô, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Có phải cô uống rượu không?”
Anh đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
“Đúng vậy, tôi uống một chút.”
“Cô không thể uống rượu, vì sao còn uống?”
Lê Hương ngồi ở trên bàn làm việc, đôi đùa trắng xinh đung đưa trên không trung, còn đá phải quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong của Mạc Tuân, cô nâng đôi mắt ngà ngà say nhìn anh, đột nhiên ngượng ngùng câu đôi môi đỏ mọng: “Bởi vì… bởi vì đêm nay tôi… muốn làm một chút chuyện xấu…”
Hiện tại Mạc Tuân mới họp xong, trên tay còn cầm một phần văn kiện, tây trang màu đen mang theo hơi thở tinh anh lạnh lùng, nhưng anh ôm cô gái nhỏ mềm ngồi trên bàn làm việc của mình, bá đạo vây trong ngực mình, thấy thế nào cũng có mùi vị cắm ky dung túng.
“Làm chuyện xấu gì, hửm?” Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng.
“Làm… làm…” Lê Hương dùng răng cắn môi, thực sự khó có thể mở miệng, cô giơ tay lên ôm lấy cổ Mạc Tuân, đè anh xuống thân, sau đó nhỏ giọng nói cho anh biết: “Với anh… làm chuyện xấu đó, chẳng lẽ anh không muốn… làm sao?”
Tuy là Lê Hương rất nhỏ tiếng, thế nhưng nhóm nhân viên cấp cao cạnh cửa vẫn nghe được, shhh, ai nây đều hít vào một tiếng, đều xem đến trợn tròn mắt.
Thư ký riêng nhìn có chút không nồi nữa, hai người kia chỉ lo rắc cơm chó: “Khụ, chủ tịch, anh có muốn tiếp tục họp nữa không?”
Mạc Tuân không quay đầu lại, thân hình anh cao lớn cẩn thận che khuất Lê Hương trong ngực, không để cho ai thấy bất cứ dáng vẻ yêu kiều của cô, anh cất tiếng: “Tan họp.”
“Vâng, chủ tịch.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!