Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1816:

 

Thời Hi Ngọc đỏ cả vành mắt, cô nhìn Tiểu Mạc Thần Dịch bên người: “Chú cậu giao hoàng quyền chí tôn cho cậu, nhưng, cậu bây giờ tuổi còn nhỏ quá, có muốn sắp xếp trọng thần phụ trợ không?”

 

Tiểu Mạc Thần Dịch nhìn Mạc Tử Tiễn trên mộ bia, trong thanh âm non nót lộ ra mấy phần đạm mạc: “Không cần, cô chỉ cần biết, sau này tôi sẽ làm theo ý của chú út, để Thời gia hưởng hết vinh hoa phú quý thế nhưng, có vài thứ các cô đừng nên đụng vào, hoàng quyền chính là một cái quan tài, có thể mai š táng rât nhiêu người.”

 

Hô hấp Thời Hi Ngọc bị kiềm hãm, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn đứa bé bên người này, cậu chỉ mới bón tuổi, đã có thể nói ra lời này.

 

Thời Hi Ngọc trong xương lộ ra kính nễ và sợ hãi, trực giác của cô cho biết đứa bé này sau khi lớn lên, không phải vô tình đến đáng sợ, chính là thâm tình đến đáng sợ.

 

“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.” Lúc này Ngũ Vũ cung kính nói.

 

Tiểu Mạc Thần Dịch thu hồi ánh mắt, mang theo Ngũ Vũ rời đi.

 

Thời Hi Ngọc mở ra lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay của cô đã toát 3 : : một lớp mô hôi mỏng, cô biêt một vị đê vương đã sắp trưởng thành, mười năm hai mươi năm sau, hô mưa gọi gió, không gì làm không được.

 

Lan Lâu Cổ Quốc.

 

Lê Hương rửa mặt chải đầu, ngồi ở trước bàn trang điểm, lúc này bên ngoài một hồi gió lạnh phất qua, thổi tung cửa số phòng.

 

Lê Hương đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cô muốn cửa số đóng lại, thế nhưng rất nhanh động tác cô bị kiềm hãm, bởi vì cô thấy được phía trước một đám lá phong vàng ào ạt rơi xuống.

 

Lê Hương không hiểu sao cảm thấy 2 v trên người rât lạnh, cô nhớ tới lúc Liêu Anh Lạc và Mạc Từ Tước đi, lá phong vàng cũng rơi đầy đất như vậy, bỗng nhiên gió nồi lên, lại là đi một đêm bi thương.

 

Lúc này Tình Nhi đi đến, cô ấy liếc mắt liền thấy Lê Hương mặc quần áo đơn bạc phục đứng đờ ra trước cửa SỐ, cô không biết suy nghĩ cái gì, thần sắc… buồn bã mắt mát.

 

“Nữ Quân, trời lạnh như vậy, người sao lại đờ ra ở chỗ này?”

 

Lê Hương thu hồi suy nghĩ của mình, cô kéo khóe môi, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, luôn cảm thấy… tôi lại mắt đi một người rất quan trọng trong sinh mệnh mình.”

 

s Tình Nhi vươn tay đóng cửa sô lại: “Nữ Quân, gần đây cô nhất định là quá vất vả rồi, đừng suy nghĩ nhiều, sớm đi nghỉ ngơi đi ạ.”

 

Là thế phải không?

 

Lê Hương mỉm cười, nhàn nhạt nở nụ cười.

 

Hết thảy đều bình lặng trở lại, cuộc sống đã yên ả, Lê Hương vừa thống trị Lan Lâu, vừa tìm kiếm tung tích của Mạc Tuân.

 

Cô thủy chung tin tưởng vững chắc, Mạc Tuân vẫn chưa chết.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận