Chương 1912:
Thế nhưng, Mạc Tuân cũng không thấy được nàng dâu nhỏ của mình.
“Leng keng leng keng,” lúc này Lâm Thủy Dao xuất hiện: “Chú rể, cô dâu ở chỗ này, con mau tới mang cô dâu của mình đi!!”
Lâm Thủy Dao vươn tay kéo ra tắm mành phía sau, phía sau xuất hiện tám cô dâu.
Tám cô gái này mặc chiếc váy cưới giống hệt nhau, trên đầu đang đội khăn voan, ngay cả vóc người cũng rât tương tự, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, căn bản không phân rõ người nào mới là cô dâu chân chính ngày hôm nay.
Lâm Thủy Dao nhìn con rễ mình: “Chú rễ à, con cần phải chọn cho tốt đấy, ngàn vạn lần chớ chọn sai, hậu quả chọn sai rất nghiêm trọng đó.”
Toàn trường đều bật cười: “Mạc tổng, mẹ vợ đại nhân của anh đã lên tiếng, hôm nay nếu như chọn sai, cô dâu này anh cũng đừng hòng mang đi.”
Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí, bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt một cô dâu, sau đó vươn tay cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé kia.
“Chú rê, con chọn xong rôi?”
Mạc Tuân gật đầu: “Chọn xong, là người này ạl”
“Được, vậy con có thể mở khăn che đầu cô dâu ra nhìn thử.”
Mạc Tuân giơ tay lên, chậm rãi mở khăn che đầu của cô dâu ra.
Oa Bên tai truyền đến tiếng hít vào.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lê Hương nanh xông vào ánh mắt, ngày hôm nay cô trang điểm nhẹ, khuôn mặt vốn tuyệt sắc nhỏ càng thêm rực rỡ, suôi tóc đen thanh thuân vì anh mà búi lên, phía trên là một cái vương miện nhỏ lấp lánh rực rỡ, không gì sánh được đoạt người, thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất.
Mạc Tuân đã chọn đúng.
Ánh mắt Mạc Tuân rơi trên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương, phảng phất không di chuyển được nữa, anh si ngốc nhìn, sau đó cúi đầu, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Này, Mạc tổng, anh đang làm cái gì đấy!” Toàn trường bật cười.
Mọi người ồn ào nói: “Mạc tổng, chỉ là bảo anh cởi khăn che đầu xem cô dâu, chứ không bảo anh hôn cô dâu.”
“Mạc tổng, còn chưa tới phân đoạn hôn cô dâu đâu.”
“Mạc tổng, vừa rồi anh nhìn cô dâu đến ngây người, có phải đã không thể chờ đợi rồi không, chúng tôi cũng đều còn ở đây mà.”
Ở trong tiếng ồn ào của mọi người, khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, cô mềm mại liếc Mạc Tuân – nhìn đi, mất mặt rồi kìal Mạc Tuân lần đầu tiên làm chú rẻ, rất khẩn trương, không có kinh nghiệm, anh giữ thật chặt bàn tay mềm như không xương của Lê Hương trong bàn tay mình, thấp giọng lưu luyến nói: “Lê Hương, hôm nay em thật đẹp.”
Lê Hương ngọt ngào cong đôi môi đỏ mọng, vì một tiếng “em thật đẹp” này của anh, càng vì anh trong đám đông mịt mò đã liếc mắt liền tìm được cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!