Chương 2244:
“Ngày hôm nay anh hơi mệt…” Cố Dạ Cần mở miệng nói.
“Nơi nào mệt?”
“Chân mỏi, giúp anh bóp chân.”
Diệp Linh ngồi dậy, quỳ hai gối trên ghế
Máu dịch cả người Diệp Linh “oanh” một tiếng xông lên trên đầu, cô rất nhanh rút tay trở về, xấu hổ giận dữ nói: “Anh, anh…”
Trên đời này còn có ai hạ lưu hơn anh không?
Cố Dạ Cẩn chịu không nồi nhất là ánh mắt trong suốt của cô lúc này, trong hốc mắt dâng lên tia đỏ tươi, anh nhướng mày kiếm, mặt mày lộ ra phong tình của người đàn ông thành thục: “Anh khờ hay là em ngốc, anh bảo em bóp chân em liền bóp?”
Diệp Linh không biết nói cái gì cho phải, khuôn mặt nhỏ của cô không ngừng tỏa nhiệt, cô rất nóng.
“Qua đây.” Anh lười biêng dựa vào trên ghế salon, đưa tay phải về hướng cô.
Diệp Linh bất động.
Cố Dạ Cần dùng lực kéo eo cô, cô cả người đều nằm trên ngực anh.
Anh che chở cô, không để cô đụng vào, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn như trước đập vào chiếc trâm ghim trên áo com lê của anh, xúc cảm lạnh cứng tản ra mị lực của người đàn ông, làm cô tê đại.
“Không muốn…” Cô đẩy anh.
Yết hầu Cố Dạ Cần lăn một cái, tay phải đi tới xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, thật trơn mịn: “Không tệ, còn biệt anh muốn làm cái gì.”
Diệp Linh nỗ lực đứng dậy, nhưng không được, tay phải của anh xuyên vào sau gáy cô dùng sức đè lại, trực tiếp hôn cô.
Diệp Linh thở gấp, tay để trên ngực anh lung tung nắm, chỉ nắm được một viên cúc áo, cô hu hu muốn khóc ra thành tiếng, lại bị anh nhân cơ hội chặn đi.
Khuôn mặt nhỏ đã bị hâm đến đỏ hồng, ngay cả trên cánh mũi thanh tú cũng toát ra vài giọt mồ hôi, giống như giọt sương trên cánh hồng.
Bàn tay muốn đẩy anh chậm rãi co lại, gắt gao nắm lấy anh, trong lòng có một loại cảm giác muốn bạo phát ra, cô nhẹ nhàng căn anh, ngây ngô chủ động đáp lại anh.
Hai người lật cả người, anh không dám đè cô, chỉ dám chống tay chống ở giữa cô: “Diệp Linh, nói cho anh biết, anh là ai?”
Diệp Linh mơ mơ màng màng nhắm mắt, cô nỗ lực vùi khuôn mặt nhỏ vào trên ghế salon, mái tóc đen trà dài như tơ lụa dính trên khuôn mặt nhỏ, áo đã hở phân nửa, vài sợi tóc quấn ở xương quai xanh cô, cô cắn môi dưới đáp: “Cố Dạ Cẩn.”
Cố Dạ Cần chậm rãi nhếch môi: “Vợ thật ngoan”
Nửa giờ sau Diệp Linh vùi trên ghê salon ngủ say, trên người cô đắp tắm chăn ấm ấp, toàn bộ cơ thể nho nhỏ đều chui vào, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!