Chương 2760:
Con ngươi Lâm Bất Nhiễm có chút tan rả: “Cô bé kia tốt, thực sự tốt, chị căn cô ấy một ngụm, cô ấy còn ôm chị, nói với chị, không sao đâu, hét thấy đều là quá khứ. Cô gái thanh thuận tốt đẹp như vậy A Mặc của chị chắc chắn sẽ thích”
“Chi, em đã đuổi cô ấy đi rồi, về sau cô ây sẽ không trở lại” Nói rồi Lâm Mặc đỡ Lâm Bất Nhiệm đến trên giường, cậu không hề nhắc đến Mạc Họa, chỉ là nói: “Đúng vậy, hết thảy đều là quá khứ, tỷ, ngày mai chúng ta sẽ vào. viện, chỗ bệnh viện đã sắp xếp xong tất cả, chúng ta chữa chân trước, đợi chân lành thì chúng ta liền rời khỏi nơi đây...”
“A Mặc, vì sao em lại đuổi cô bé đi chứ? Em tưởng... chỉ cần cô bé không hiện ra ở trước mặt của em là được, phải không?” Lâm Bất Nhiễm lắm bẩm.
Lâm Mặc không có tâm tình sóng lớn gì, cậu chỉ rủ xuống mí mắt, đắp kín chăn cho Lâm Bắt Nhiễm: “Chúng ta rời khỏi đây ra nước ngoài, chị, em sẽ cùng chị bắt đầu cuộc sống mới”
Lâm Bát Nhiễm nhìn em trai mình: “A Mặc, em đã định hết chuyện tương lai rôi, mang chị ra nước ngoài cũng là chuyện sớm muộn, đã như vậy, vậy sao em đột nhiên vào Nhất Trung, chị nhớ hiệu trưởng Dương mậy lần đến tận nhà mời, em đều từ chôi, chị còn ở trong ngăn kéo em thấy được thư, mời đại học Stamford của Mỹ, em vón là thiêu niên thiên tài, căn bản không cân học cấp ba nữa”
Lâm Mặc không nói gì, có đôi khi im lặng chính là ngầm đồng ý.
“Ngay từ đầu chị không hiểu, thật sự không hiểu, cho tới hôm nay, cô gái tên Mạc Họa kia đi tới đây, chị dường như mới hiệu ra hết thảy, đối với em mà nói, Nhất Trung căn bản không đáng giá, thế nhưng Mạc Họa, cô bé đáng giá, cho nên em ngừng bước chân của mình lại”
Lâm Bắt Nhiễm hiểu rất rõ em trai mình, cậu em này có thiện phú và thâm trầm không hợp tuổi, thê nhưng trời cao đúng là công bằng, ban thêm cho cậu cực khổ, gia cảnh tôi tệ và Có người chị như cô, đều trĩu nặng trên vai cậu, gần như ép cậu tới không thở được.
Cô ấy biết, em mình vẫn luôn sống trong áy náy và tự trách, cậu cảm thấy cậu không bảo vệ tốt chị mình.
“Chị, đừng nghĩ quá nhiêu, Nhất Trung em đi cũng được không đi cũng chẳng sao, có vài người... em chỉ là muốn đi nhìn một lân, em cũng không dám mơ xa”
Mơ xa...
Hai chữ này hun nóng hốc mắt Lâm Bất Nhiễm, cô ấy nức nở nói: “A Mặc, xin lỗi, là chị liên lụy đến em... cái nhà này không nên liên lụy đến em..
Cuộc đời của em không nên là như vậy...”
Chỉ có cô ấy mới biết em mình ưu tú biết bao.
Lâm Mặc vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai gầy yêu đang run lên của Lâm Bát Nhiễm, cậu thấp. giọng trấn an: “Chị, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, em sẽ không sẽ rời bỏ chị, em sẽ bảo VÕ Chỉ h Trong lòng cô tổn thương, cũng là nỗi đau cả đời cậu, Lâm Mặc hay nghĩ, nếu như mây năm trước cậu không rời đi thì tốt rôi. -
Cậu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lâm Bắt Nhiễm đã ngủ rồi rồi, Lâm Mặc vào phòng mình, mở máy vi tính xách tay ra bắt đầu làm việc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!