Chương 545:
Có Dạ Cẩn đương nhiên biết, nhưng anh không thể nói, việc này liên quan đến cái tên “Lê Hương” đó, ánh mắt anh lướt qua quần tây đen của Mạc Tuân: “Làm sao, không cứng nỗi với Lệ Yên Nhiên?”
Mạc Tuân trực tiếp đạp cậu ta một cước.
Cố Dạ Cần không để ý quần tây mình có dấu chân, cong môi nói: “Xem ra là thật, đừng nghi ngờ cơ thể mình, cơ thể cậu không có bệnh, đổi một cô gái khác thử xem.”
Mạc Tuân liếc mắt tới, như cười như không: “Có kinh nghiệm như thế à, xem ra cậu bay tới Đế Đô không phải công tác, mà là giải quyết nhu cầu sinh lý nhỉ?”
Có Dạ Cẩn lại đạp anh một cái: “Dù sao cũng hơn cậu, cậu bây giờ có nhu cầu sao?”
Mạc Tuân: “Giận thế à, Diệp Linh hiện tại hợp tác với trang sức Fly, lâu lắm rồi không đoái hoài gì tới câu nhỉ? Nhìn cái mặt oán phu cậu kìa.”
Hai người đàn ông trêu qua trêu lại, có một loại khó hiểu không tên, là bộ dáng như sỉ nhục nhau.
Cái này làm Sùng Văn đứng bên nhìn mà trợn mắt hốc mồm, nhưng anh ta càng khiếp sợ chính là, vừa rồi anh ta bắt được ý này, phía dưới thiếu gia từng trúng một dao, hiện tại… bất lực…
Emmm…
Sùng Văn nhanh chóng đi ra, tìm được Thượng Võ xuất quỷ nhập thần tám chuyện: “Thượng Võ, kể anh nghe một bí mật, cơ thẻ thiếu gia bị thương, bây giờ bị bất lực đó.”
Thượng Võ mặt liệt liếc Sùng Văn: “Anh đã biết đó là bí mật của thiếu gia, người chết sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài, tôi đang nghĩ có nên diệt khẩu anh không đấy.“
Sùng Văn: “…
Lúc này xa hoa cửa phòng bao bị mở ra, Mạc Tuân đi ra: “Tiểu Viên Viên đâu?”
Sùng Văn nhìn bốn phía một chút, nguy rồi, Tiểu Viên Viên không biết khi nào thì đi mắt tích!
Khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân trầm xuống: “Nhanh đi tìm!”
Lê Hương cũng tới Đề Bar! Cô cũng có hẹn.
Lúc đến phòng bao, bên tai đột nhiên vang lên tiếng mèo nhỏ kêu meo meo…
Tiếng mèo kêu này nghe quen quá, Lê Hương nhanh chóng quay đầu, Tiểu Viên Viên xòe chân, kích động lập tức chạy đến bên chân cô, hai cái móng vuốt vươn ra móc giày cô, ngước đôi mắt đen to linh lợi điên cuồng kêu meo meo về phía cô!
Tiểu Viên Viên vừa rồi nhận ra cô, đi theo cô một đường.
Đôi mắt trong vắt Lê Hương rừng nhanh chóng tràn ra vui mừng, cô ngồi xổm người xuống ôm Tiểu Viên Viên vào lòng: “Tiểu Viên Viên, hóa ra là em à, chị rất nhớ em đó.”
Lê Hương vui vẻ cào cào lớp lông mềm trắng như tuyết trên người Tiểu Viên Viên.
Meo meo…
Tiểu Viên Viên biểu thị nữ chủ nhân, em cũng rất nhớ chị, em sắp không chịu nổi rồi, chị về quản người đàn ông của chị đi, cái tên đại móng heo này sắp bị người ta câu đi mắt rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!