Chương 677:
Còn có một người cũng cứng đờ, Mạc Tuân nghe được lời của Liễu Chiêu Đệ trong nháy mắt cứng đờ, anh nâng mắt, nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ.
Vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn, chính là cô gái trong tả năm đó, đã từng nắm ngón tay anh thật chặt, bị mẹ anh cười nó đó là cô dâu nhỏ sau này sẽ gả cho anh.
Mẹ anh rất thích cô bé kia, con gái của cố nhân, rốt cuộc tìm được?
Trong lòng Mạc Tuân khẽ rung động, biết là cố nhân đến, có liên quan tất cả với mẹ, cô gái nhỏ được mẹ yêu thích, trong nháy mắt tạo nên từng làn sóng rung động trong anh.
“Mẹ, hai ngày này con sẽ bay về, về rồi nói tiếp ạ.” Mạc Tử Tiễn ở đầu dây bên kia thấp giọng nói.
“Được được được, thật tốt quá Tử Tiễn, cậu mau về đi!”
Sắc mặt Liễu Chiêu Đệ vui mừng cúp điện thoại, bà quay người về phòng ăn, vui mừng nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Tư Tước, anh nghe thấy chứ, Tử Tiễn vậy mà đã tìm về tín vật đính hôn năm đó rồi, hơn nữa còn tìm được cô bé kial”
Mạc Từ Tước không lộ ra tâm tình gì, nhưng trong cặp mắt u trầm lóe ra chút bí hiểm: “Vậy cứ chờ Tử Tiễn về.”
“Nghe giọng Tử Tiễn, có vẻ nó rất thích vị hôn thê kia, Tuân Yên Nhiên, đợi bọn con đính hôn xong, nói không chừng chúng dì liền làm làm hôn lễ cho Tử Tiễn ngay đó, Mạc gia chúng ta thực sự là việc vui nhân đôi, đáng ăn mừng.” Liễu Chiêu Đệ là người vui vẻ nhất.
Bữa cơm kết thúc, Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên rời đi.
Trong phòng ngủ, Mạc Từ Tước tắm nước lạnh, ông mặc trên người đồ ngủ tơ lụa màu xanh đen đứng lặng trên ban công khắc hoa, ông đang hút xì gà, màn đêm tối kịt bên ngoài như hòa cùng một thể với ông, gió lạnh lay động vạt áo, ông hút từng điều từng điều xì gà.
Ở Tây Uyễn Mạc lão phu nhân nhận được điện thoại báo hỉ của Liễu Chiêu Đệ, lão phu nhân cúp điện thoại, thở dài một hơi.
Mẹ Ngô đi tới: “Lão phu nhân, bà sao vậy?”
Lão phu nhân đứng dậy, lên lầu: “Không có gì, giấy không thể gói được lửa, ngày này vẫn phải tới, nói cho A Đình, ngày mai nó đính hôn tôi không đi được, để nó tự giải quyết cho tốt.”
Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên về nhà, Lệ Yên Nhiên cảm thấy Mạc Tuân có chút không yên lòng: “Anh Tuân, anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh đang nghĩ cái gì? Ngón trỏ Mạc Tuân đang đặt trên vô lăng khẽ giật giật, năm đó cô gái nhỏ kia nắm chặt tay anh, chính níu chặt ngón trỏ này của anh không buông.
Hai mươi năm trôi qua rồi, cũng không biết cô đã trỗ mã thành bộ dáng gì.
Toàn bộ Mạc gia, ai nấy đều chôn cát nỗi niềm riêng của mình…
Ngày hôm sau.
Lê Hương tỉnh, Lam Yên đỡ cô ngồi dậy, đút cô miếng cháo nhỏ: “Lê Hương, bác sĩ nói con chỉ có thể ăn cháo thanh đạm, con ăn nhiều một chút, mau chóng bình phục.”
Lê Hương thuận theo ăn vài miếng: “Mẹ Lam, con no rồi.”
“Cái gì no rồi, con chỉ mới ăn được một chút.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!