Chương 832:
Dạ Huỳnh hét lớn: “Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài!”
Nhóm người làm nữ không đi ra ngoài, bởi vì chủ nhân Lệ gia là Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc không nói gì, bọn họ cũng sẽ không đi ra.
Lệ Quân Mặc lãnh đạm xa cách liếc mắt Dạ Huỳnh, lên tiếng phân phó nói: “Giúp phu nhân mang quần áo vào, tránh lạnh.”
Nói xong, Lệ Quân Mặc bỏ đi.
Nhóm người làm nữ tiến lên, nhặt chiếc váy đỏ trên thảm lên, lại đem áo khoác tới, đồng loạt vây quanh bà ta: “Phu nhân, mời mặc quần áo.”
sắc mặt Dạ Huỳnh đã trắng như một trang giấy, bà ta cởi đi chiếc váy trên người mình, hiện tại Lệ Quân Mặc sai người giúp bà mặc lại.
Viền mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng, nước mắt xoay vòng, bà ta gắt gao cắn răng, cắn đến chảy máu.
Lệ Yên Nhiên vẫn còn ở trong bệnh viện, đảo mắt đã qua bốn ngày, bốn ngày này gió êm sóng lặng, không có một chút xíu tin tức về Lê Hương, cô dường như đã bốc hơi khỏi Đề Đô.
Dạ gia bận rộn chuẩn bị hôn lễ, cũng không có thời gian để ý tới Lệ Yên Nhiên, đương nhiên Lệ Yên Nhiên vui vẻ tự tại, vì bốn ngày này Prof.X ngày nào cũng sẽ tới một chuyến, bó thuốc cho cô ta, bốn ngày trôi qua, vết sẹo kia trên cổ tay cô ta vậy mà đã biến mắt, da thịt trơn mịn như ban đầu.
Lệ Yên Nhiên nhìn X, vui vẻ nói: “Prof.X, y thuật của anh thực sự cao minh, cám ơn anh.”
X lắc đầu: “Không cần cảm ơn, hôm nay là ngày cuối cùng bó thuốc, Yên Nhiên tiểu thư, tạm biệt .”
X nói xong một câu “tạm biệt”, sau đó cầm hòm thuốc của mình biến mắt.
Đi đến hành lang bệnh viện, Lê Hương ngước mắt, cô nhanh chóng thấy được một thân ảnh tuấn mỹ tái nhọt phía trước, Dạ Vô Ưu?
Dạ Vô Ưu tới, đụng mặt Lê Hương?
Lê Hương bây giờ vẫn còn là dáng vẻ đã dịch dung, trên mặt cô không có biểu tình, chỉ là cầm hòm thuốc, ưỡn ngực, đi lướt qua hắn.
Bốn ngày này Dạ Vô Ưu vẫn luôn tìm Lê Hương, nhưng hắn ta gần như lật tung cả Đế Đô vẫn không tìm được Lê Hương.
Dạ Vô Ưu đột nhiên có cảm giác, Lê Hương có phải đang trốn ở nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất không? Thế nên, Dạ Vô Ưu tới bệnh viện thăm Lệ Yên Nhiên.
Bước chân Dạ Vô Ưu vững vàng đi tới phòng bệnh, hắn không chớp mắt, cũng không nhìn người qua đường hai bên, lúc này Lê Hương sượt qua người hắn, bước chân của hắn đột nhiên khựng lại.
Dạ Vô Ưu chợt ngừng lại.
Hắn xoay người, nhìn về phía Lê Hương, Lê Hương vẫn là dáng dấp đàn ông, chỉ là thân thể hơi gây, trên đầu còn sụp mũ lưỡi trai xuống sâu.
Cặp mắt màu lam kia của Dạ Vô Ưu tràn ra vẻ quan sát, hắn lên tiếng nói: “Anh, đứng lại!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!