Đi tới chỗ tối, Lăng Nghị trông thấy một người đàn ông trọc đầu bị treo ngược trên một cái cây to, bị lột sạch đồ, máu chảy đầm đìa, chỉ còn thở thoi thóp.
Xung quanh người này là một đám vệ sĩ mặc âu phục, mỗi người cầm một cây gậy sắt dính máu trong tay, mặt mày lạnh tanh như những cỗ máy vô cảm.
Sau lưng những tên vệ sĩ này là một người đàn ông luống tuổi đứng chắp hai tay sau lưng, đang thảnh thơi thưởng thức cảnh tượng máu me trước mắt.
Ông ta có thể thản nhiên đối mặt với cảnh máu me như vậy, chẳng trách lại bị gọi là Diêm Vương sống.
“Ai vậy?” Ngô Càn đang thưởng thức cảnh đẹp đột nhiên quát to một tiếng, tung chưởng nhắm về phía Lăng Nghị.
Tới khi trông thấy đối phương chính là Lăng Nghị, ông ta lập tức bỏ tay xuống, tươi cười nịnh nọt chào anh, trong lòng không khỏi giật mình sợ hãi: Ông ta đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn không thể phát hiện ra Lăng Nghị tới gần, đây chính là thực lực của Tông Sư Võ Đạo ư?
“Lăng đại sư, động tĩnh bên này quấy rầy cậu nghỉ ngơi ư?” Ngô Càn cúi người hỏi.
Lăng Nghị xua tay, sau đó hỏi: “Tên này cũng nhắm vào vợ con tôi à?”
Lăng Nghị biết Ngô Càn thường xuyên có mặt ở bệnh viện để âm thầm bảo vệ cho Thi Vận và Tuyết Hi, cho nên tên đầu trọc bị ông ta bắt được chắc cũng là kẻ có ý đồ xấu với hai mẹ con họ.
Ngô Càn gật đầu, nói: “Anh ta định ra tay với cô Tề ở phòng nước nhưng bị tôi ngăn chặn sớm, thân thủ của tên này rất khá, lúc chúng tôi đánh nhau, suýt chút nữa thì bị cô Tề phát hiện, trông có vẻ không phải là người của bọn cho vay nặng lãi nhưng anh ta không chịu khai ra xem ai sai mình tới.”
“Tôi đã trả hết các khoản nợ vay nặng lãi rồi, nếu còn ai khác tới gây sự thì chắc chắn là có mục đích khác.” Lăng Nghị chỉ nghĩ sơ qua là hiểu ngay, anh dặn dò: “Nếu còn có người tới nữa thì không cần hỏi nhiều, chôn luôn.”
Mười ba chữ đơn giản biết bao nhưng lại khiến Diêm Vương sống nghe mà ớn lạnh, huống hồ là đám vệ sĩ kia.
Phải có thực lực cỡ nào mới dám nói ra một câu hùng hồn như thế?
“Vâng.” Ngô Càn lập tức gật đầu vâng dạ, trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là Tông Sư Võ Đạo, làm gì cũng gọn gàng, linh hoạt, tùy theo ý mình. Nếu mình cũng làm được vậy thì tốt biết mấy.”
…
Phòng bệnh SVIP, bệnh viện Quốc tế Tần Hoàng.
Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, Tần Kiến Nghiệp đang xử lý công việc của công ty, nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy người tới là chú hai, ông ta lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu, hững hờ hỏi một câu: “Đã đưa được người tới đây chưa?”
Tần Kiến Công lúng túng, lắc đầu nói: “Hỏng rồi ạ, Hà Dũng bị hạ rồi.”
Tần Kiến Nghiệp không khỏi nhíu mày: “Không phải em nói Hà Dũng là võ giả Nội Kình à? Vậy mà không bắt nổi một người phụ nữ hay sao?”
“Anh cả, người phụ nữ đó được Diêm Vương sống canh giữ.”
“Ngô Càn?” Tần Kiến Nghiệp ngẩng phắt đầu lên nhìn chú hai, ánh mắt lộ vẻ khó tin, trong lòng nghĩ tới rất nhiều điều.
Sau đó, ông ta lập tức sầm mặt lại: “Xem ra người đánh Minh Dương hôm đó cũng chính là ông ta!”
“Anh cả, Diêm Vương sống đã tới cảnh giới Nội Kình đại thành rồi, e là nhà họ Tần chúng ta…”
Tần Kiến Nghiệp bỏ cây bút máy xuống, “hừ” một tiếng:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!