Tại sao, TẠI SAO CHỨ, TÌM CÓ HAI ĐỨA TRẺ VÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG MÀ CŨNG LÂU ĐẾN VẬY SAO!!.
- Xin bà chủ bớt giận, chúng tôi đang ngày đêm tìm kiếm tung tích của thiếu gia, xin bà hãy nhẫn nại.
- Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại, TA ĐÃ NGHE CHÁN TỪ NÀY RỒI, 3 NĂM QUA CÁC NGƯƠI VẪN CỨ NÓI VỚI TA MỘT TỪ ĐÓ, TA NGHE ĐỦ RỒI.
- Bà chủ, có tin tức của nhị vị thiếu gia và ông chủ rồi, họ đang ở thành phố C trong địa phận của Hoa Hạ, đại thiếu gia đang theo học trường Kinh La, còn nhị thiếu gia đang theo học trường tiểu học Viên Viên, ông chủ thì đang làm khuân vác ở công trường.
- Hức…hức…17 năm, đã được 17 năm rồi, cuối cùng thì em cũng có thể bù đắp lại mọi tiếc nuối cho anh và hai con rồi, Vũ ca.
- Bà chủ, theo nguồn tin tức vừa nhận được, đại thiếu gia vừa mới gây xích mích với cậu ấm nhà Nghiêm gia, tôi e là…
- Hừ, cái gia đình nhỏ bé đó mà cũng được gọi là thế gia? động vào con trai ta, đúng là chán sống rồi.
- Bà chủ, chúng ta có nên…
- Vẫn chưa phải lúc, ta phải lên kế hoạch chu đáo để nhận mặt hai con của ta, cử Thập Đại Thiên Trụ đi theo bảo vệ hai con của ta trong âm thầm, dặn bọn chúng không được để lộ thân phận, rõ chưa.
- Đã rõ thưa bà chủ.
- Còn về phần đám tép riu ấy, xem thử bọn chúng định làm gì, nếu dám gây bất lợi cho con trai của ta, thì để ta xem thử bọn chúng có bao nhiêu cái mạng để hứng chịu cơn thịnh nộ của ta.
Mặt khác, ở thành phố C lúc này…
- Phương, cậu đang đi đâu vậy?
- Mua thuốc luyện đan, chuyện cần thiết trước mắt là phải cấp tốc nâng cao tu vi, có như vậy thì tôi mới có thể có đủ thực lực để bảo vệ những người mà tôi yêu quý.
Nhìn theo Phương Thiên mà Trúc Thanh Phong cứ thở dài.
* Haizzzz, cậu lúc nào cũng vậy, chẳng chịu cho bản thân nghỉ ngơi gì cả.
Đi suốt một buổi sáng, cuối cùng thì Phương Thiên cũng đã tìm đủ nguyên liệu để luyện đan.
Đúng lúc đi ngang qua chợ đồ cổ, cảm giác thấy có một luồng linh khí vô cùng yếu ớt, nhưng chất lượng luồng linh khí ấy lại vô cùng tinh thuần và cổ xưa.
Tò mò nên Phương Thiên đã cùng Trúc Thanh Phong lần theo luồng linh khí ấy và đi đến một sạp bán hàng trong chợ đồ cổ.
Một lão già đầu tóc bạc phơ đang ngồi bên một sạp hàng, lão ta bán những món đồ vô cùng cũ kĩ và có những món đồ lại mang theo những hình thù kì lạ.
Tuy nhìn bề ngoài thì những món đồ ấy vô giá trị, nhưng sự huyền diệu và công dụng đặc biệt của những món đồ ấy lại chỉ có đôi mắt của hai vị Hành Giả mới nhìn ra được.
- Ông lão ơi, cái hòn đá bên kia ông định bán với giá bao nhiêu.
- Hô hô hô, lão đây không cần tiền, chỉ cần cậu lấy một món đồ tương ứng với giá trị của hòn đá ấy, thì lão sẽ đổi cho cậu.
Phương Thiên ngẫm nghĩ một hồi, cậu cuối cùng cũng đã tìm ra vật cần đổi. Cậu lấy một quyển tập và một cây bút, đặt bút lên, cậu bắt đầu viết những dòng chữ, sau 10 phút thì cuối cùng cậu đã viết xong, cậu dùng quyển tập ấy để đổi với hòn đá của ông lão.
- Phương, làm vậy có kì quá không, lỡ như ông ấy không chịu đổi thì sao.
- Ai mà biết chứ.
Một điều kì lạ thay, ông lão đã đồng ý trao đổi ngay lập tức, nếu đổi lại là người khác, thì họ tuyệt đối không chịu đổi, nhưng trường hợp này, ông lão lại vui vẻ đón nhận, điều này làm cho Phương Thiên cũng vô cùng bất ngờ.
Dẫu biết rằng thứ mà cậu đã đưa cho ông lão vốn không tầm thường, nhìn bề ngoài chỉ là một quyển tập học sinh vô cùng bình thường, nhưng cớ sao ông lão ấy lại vui vẻ mà đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!