* Ha ha, vốn tưởng rằng, trùng sinh trở lại, tôi sẽ có cơ hội để bảo vệ em, nhưng vì sự chủ quan của bản thân, mà tôi đã đánh mất em. Ha ha ha ha, chỉ vì anh quá yếu đuối, nên không thể bảo vệ được em*.
Phương Thiên xỏ chiếc nhẫn vào một cộng dây và đeo nó lên cổ, nước mắt hòa lẫn nỗi đau, thù này, Phương Thiên không bao giờ quên.
Phương Thiên rời khỏi giường, cậu nhìn ra hướng cửa sổ, ánh mắt của cậu dường như đang hướng về một nơi xa xôi. Cứ như vậy, cậu cứ im lặng và đứng yên một chỗ.
Bên ngoài phòng bệnh lúc này, Lộ Y Y đã đến, cô đã gặp Trúc Thanh Phong và Hồng Cơ đang đứng chờ bên ngoài phòng bệnh.
- Ồ, cô bé, con không phải là người bạn đã đi chung với tiểu Thiên và Tiểu Phong đến tham dự lễ hội đó sao.
Lộ Y Y cung kính cúi chào Hồng Cơ.
- Dạ, cháu chào dì ạ, à mà, sao hai người lại ngồi ngoài đây, hai người không vào thăm Phương Thiên sao.
Hồng Cơ chỉ cười mỉm mà không nói, đột nhiên cô quay sang hỏi Lộ Y Y.
- À, đúng rồi, vụ nổ lớn như vậy, sao con có thể hồi phục nhanh vậy.
- Ờm, cái này thì con cũng không rõ nữa.
Lộ Y Y đã kể lại cho Hồng Cơ nghe, vào khoảnh khắc bom nổ, lá bùa hộ mạng của người mẹ quá cố mà cô đã luôn đem theo bên mình đã sáng lên, luồng sáng ấy tạo thành một lớp là chắn, ngăn chặn xung kích và dư chấn của vụ nổ, nhờ có tấm lá chắn ấy, mà khi đứng gần vụ nổ, Lộ Y Y mới an toàn.
Cô lấy trong túi ra lá bùa ấy để cho Hồng Cơ và Trúc Thanh Phong xem, nhìn vào lá bùa, Trúc Thanh Phong đã hiểu được tại sao cô lại có thể an toàn mà vượt qua vụ nổ.
Trong lá bùa ấy còn sót lại một phần thần lực của Huyền Vũ, một trong tứ linh có sức phòng ngự bậc nhất.
Trong lúc Lộ Y Y sắp gặp nguy hiểm, thần lực bên trong lá bùa đã kích phát và bảo vệ cho cô tránh được 1 kiếp, điều này chỉ có mỗi mình Trúc Thanh Phong nhận ra, cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu như hai người họ không biết gì về sự tồn tại của Tứ Linh Huyền Vũ.
Trò chuyện với hai người được một lúc, Lộ Y Y mới đi vào phòng bệnh để xem thử tình hình của Phương Thiên.
Nhìn thấy hình bóng một người con trai đang đứng nhìn về phương xa, với một ánh mắt tràn đầy tâm sự, Lộ Y Y muốn gọi cậu nhưng lại thôi.
Cô đứng một bên im lặng và ngắm nhìn Phương Thiên.
- Hửm, Lộ đại tiểu thư? Cô có chuyện gì không.
- Hửm, à, không có gì đâu, chỉ là muốn tới đây thăm cậu thôi.
Phương Thiên im lặng một lúc, cậu đột nhiên thở dài.
-…haizzz, cám ơn sự quan tâm của Lộ đại tiểu thư, tôi không sao.
Nói xong, Phương Thiên quay lại giường nằm tiếp, Lộ Y Y muốn gọi cậu nhưng lại không dám, cô đành lẳng lặng mà đi ra.
*Phương Thiên, sự ấm áp và hòa đồng của cậu đi đâu mất rồi*.
Nhìn thấy Lộ Y Y bước ra với một khuôn mặt buồn bã, Trúc Thanh Phong và Hồng Cơ cũng không hỏi gì thêm.
Thời gian cứ thế trôi đi, đã được 3 tháng, kể từ sự việc bom nổ ấy, Phương Thiên đã theo Hồng Cơ đi về Hồng Gia, Trúc Thanh Phong thì quay về gia tộc của mình.
3 tháng trôi qua, dường như Phương Thiên đã trở thành một người khác, cậu ta ít nói hơn trước, tính cách lãnh đạm và không thích nói nhiều với người lạ.
Cái chết của Mộ Chi Lan đã đem lại một cú sốc nặng về mặt tinh thần Phương Thiên, trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự buồn bã và bi ai.
Trên đường đi về, cậu tình cờ thấy được một con chó màu trắng đang bị thương bên đường, ánh mắt của nó cũng chất chứa đầy sự bị ai và đau khổ, rất giống với cậu lúc này.
Phương Thiên đã cho người dừng xe lại, cậu đã đi xuống và cứu chữa cho con chó ấy, trong lúc cứu chữa, cậu đã vô tình nhìn thấy được kí ức của nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!