Thiên nhi, con Bạch Lang này có thật sự nghe lời con không?.
- Không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo.
Hồng Cơ ngồi nhìn Phương Thiên, dường như cô có lời muốn nói, nhưng lại im lặng rồi thôi.
Trong tất cả các loài, loài sói trắng nổi tiếng máu lạnh vô tình, ranh ma mưu mẹo, chúng sẵn sàng hi sinh cả đồng loại để giữ được mạng sống.
Sở dĩ Hồng Cơ lo lắng như vậy cũng là điều hiển nhiên, bởi vì cô đã từng đối mặt với một đàn Bạch Lang.
Cô đã tận mắt chứng kiến những con sói ấy đã dùng chính đồng đội của chúng để đỡ đòn tấn công của cô, chính vì những điều đó, khi thấy Phương Thiên thu phục con Bạch Lang này không tốn chút sức lực, cô vừa thấy tự hào vừa thấy lắng lo.
* Hiazzz, thôi kệ vậy, miễn thằng bé vui là được*.
Hồng Cơ đã lẻn cho một tia xúc thủ của mình vào trong người Bạch Lang, phòng trường hợp xấu.
Bạch Lang đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó tiếp cận mình, nó nhe nanh và xù lông lên, nhưng dù như vậy, cũng đã quá muộn, xúc thủ của Hồng Cơ đã đi vào não của nó.
*Hừm, quả nhiên là không nên coi thường con sói trắng này, xúc thủ của ta đã đi vào não của ngươi, chỉ cần ngươi có một hành động phản bội con trai ta, ta sẽ giết chết ngươi*.
Nhìn thấy Bạch Lang xù lông, Phương Thiên với tay xoa đầu nó.
- Bình tĩnh đi, không sao đâu, có ta ở đây, không ai dám động vào ngươi đâu.
Loài Bạch Lang một khi đã nhe nanh xù lông, chứng tỏ nó đã cảm nhận được một điều gì đó nguy hiểm, mức độ cảnh báo của cơ thể chúng sẽ được tự động nâng lên mức cao nhất, lúc này, hễ có thứ gì lại gần, chúng sẽ tấn công ngay, kể cả đó có là đồng loại của chúng.
Trên lí thuyết là như vậy, nhưng thực tế thì Hồng Cơ vô cùng ngạc nhiên, chỉ với một cái xoa đầu của Phương Thiên, Bạch Lang đã ngoan ngoãn mà nằm xuống như chưa có gì xảy ra. Lúc này cô mới thật sự an tâm vì Bạch Lang đã nghe theo con trai mình.
Cứ như thế, chuyến đi của mẹ con Phương Thiên cùng Bạch Lang trở về Hồng Gia đã trôi qua êm đềm.
Sau 1 tiếng ngồi xe, cuối cùng họ cũng đã về được đến Hồng Gia, nhà ngoại của Phương Thiên.
Tài xế xuống xe mở cửa và cung kính mời Phương Thiên xuống, trước mặt cậu lúc này, là một tấm thảm đỏ, với hai hàng người mặc hồng y nghiêm trang chào đón cậu.
- CHÀO MỪNG GIA CHỦ VÀ TIỂU THIẾU GIA TRỞ VỀ NHÀ !!.
Phương Thiên đứng im một lúc, Hồng Cơ lúc này cũng bước xuống xe, cô nắm tay Phương Thiên đi trên thảm đỏ.
- Đi nào con trai, chúng ta về đến nhà rồi.
Phương Thiên vừa đi, vừa nhìn cổng lớn của Hồng Gia, trong lòng cậu lúc này có vô vàn suy nghĩ phức tạp.
*Đây là Hồng Gia sao, đợi sắp xếp ổn thỏa, mình sẽ đón cha và em trai về ở chung*.
Phương Thiên sực nhớ ra, cậu còn để quên Bạch Lang trong xe, cậu đứng lại và huýt sáo một tiếng lớn, Bạch Lang nghe thấy, liền từ trong xe bước ra và đi thẳng đến chỗ Phương Thiên.
- Tiểu Bạch, từ bây giờ, đây chính là ngôi nhà mới của ngươi, hãy hòa đồng với tất cả mọi người, và nhớ, đừng làm hại họ.
Bạch Lang cúi đầu, nó thể hiện rõ sự trung thành và tuyệt đối nghe lời Phương Thiên.
( Theo ý ngài muốn, chủ nhân của tôi).
Vốn dĩ đám người đứng trước cửa không hề phục Phương Thiên, nhưng khi nhìn thấy Bạch Lang cung kính nghe lời cậu, bọn họ đã nhìn cậu với một ánh mắt khác.
Hồng Cơ cũng nhận ra được điều ấy, rằng con trai cô đã cố tình đứng trước mặt đám người ấy thể hiện uy nghiêm của một người thừa kế Hồng Gia, cô vô cùng hài lòng.
* Giỏi lắm, đúng là con trai của mẹ*.
Phương Thiên tiếp tục cùng với Hồng Cơ và Bạch Lang đi vào Hồng Gia, vào đến đại sảnh, quản gia đã đứng sẵn và đón chờ bọn họ.
- Gia chủ tôn kính, thiếu gia tôn kính.
Hồng Cơ mỉm cười và giới thiệu với Phương Thiên.
- Thiên nhi, đây là đại quản gia Từ Lâm, cậu ta người quản lí mọi chuyện lớn nhỏ trong Hồng Gia.
Phương Thiên nhìn vào Từ Lâm, cậu chợt phát hiện ra thứ gì đó trên người của Từ Lâm.
- Mẹ, trên ngực trái của quản gia sao lại có khí tức của mẹ vậy?.
Hồng Cơ tính nói, nhưng cô lại để Từ Lâm đích thân giải đáp cho Phương Thiên. Từ Lâm hiểu ý, anh cũng cung kính làm theo và giải thích cho Phương Thiên.
- Kính thưa thiếu gia, đây chính là dấu ấn Huyết Thệ, chính vì là quản gia, phải chấp chưởng rất nhiều việc lớn nhỏ, trong đó có cả những việc cơ mật của gia tộc nên người quản gia phải chấp nhận khắc dấu ấn này lên trên tim, chỉ cần bản thân quản gia có một ý nghĩ muốn phản bội gia tộc, dấu ấn này sẽ ngay lập tức kích phát và giết chết tên quản gia ấy, linh hồn của tên quản gia phản bội ấy sẽ bị giam cầm bên trong ấn Huyết Thệ, mãi mãi không được siêu sinh.
- Ừm, ra là vậy, ta hiểu rồi, cảm ơn, làm phiền quản gia Từ Lâm, hãy dẫn ta lên phòng nghỉ, ta đã mệt sau chuyến đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!